Phòng xá bên này là lăng người ở, không tính là quá thoải mái, bên trong phòng đốt hai ngọn đèn, vẫn tù mù một mảnh, cửa sổ đóng chặt chật hẹp.
Tống Nguyên đưa tay cởi bỏ vạt áo, dường như làm như vậy mới có thể lấy hơi, cất tiếng nói: "Quả nhiên là đã bị Ngũ Đố quân động thủ sao?"
Sắc mặt Tề Tu u ám như đáy nồi: "Lúc chúng ta đi vào thì đại môn cung điện đã được mở ra, xem ra cũng không phải là bị văng ra do sụp đổ".
Đoàn Sơn nói: "Dĩ nhiên là không phải, cửa sổ và những thứ khác đều không bị gì, ngay cả tượng người ở góc ngoài điện cũng không hư tổn một chút nào, điều này cho thấy cửa điện này chỉ có thể bị đẩy ra".
Tề Tu cau mày: "Nắp quan nặng như vậy, mười mấy người chúng ta mới có thể đẩy ra... Bọn họ đi vào rốt cuộc là bao nhiêu người chứ?"
Đoàn Sơn nói: "Cũng không nhất định phải là như vậy, nếu như quan tài này có cơ quan mà chúng ta không biết thì sao?"
Cơ quan hoàng lăng trùng trùng điệp điệp, ngoại trừ thợ thủ công xây dựng hoàng lăng bị chôn cùng, cũng chỉ có người biết rõ huyết thống thiên tử, nhất là người biết rõ thân phận thiên tử kế nhiệm tiếp theo của Bảo Chương đế cơ...
Tề Tu nói: "Bảo Chương đế cơ quả nhiên còn sống... Nàng đã vào đây, đúng vậy, trừ nàng ra còn ai có thể trong thời gian ngắn như vậy, lặng yên không một tiếng động mở được cửa địa cung".
Tống Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999558/quyen-2-chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.