Trong ánh nắng sáng ngời, Qua Xuyên đặt một tách trà xuống trước mặt Tiết Thanh, bản thân cũng ngồi xuống.
Trà nóng, tỏa ra mùi hương thoang thoảng. Mọi thứ đều như trước.
Qua Xuyên nói: "Điện hạ..."
Tiết Thanh lắc đầu: "Mẹ, hãy gọi con là Thanh Tử đi. Mẹ cứ gọi con như vậy, con cảm thấy không chân thật chút nào."
Qua Xuyên vuốt ve bả vai nàng, nước mắt lấp lóe, gật đầu: "Ừ, Thanh Tử." Gọi xong, bà hít sâu một hơi: "Mấy người kia nói thật đó. Bọn họ không hề bị điên. Mẹ biết con khó mà chấp nhận được chuyện này nên đó cũng là lý do vì sao mẹ không dám kể cho con biết. Ban đầu vốn định chờ con lớn hơn, mười tám tuổi, rồi mới nói. Ai ngờ Đốc đại nhân lại làm vậy."
Tiết Thanh thở dài: "Đúng vậy!"
Quá dứt khoát, làm kế hoạch của nàng bị phá hủy hết.
Qua Xuyên vuốt tay nàng, nói: "Nhưng Thanh Tử à, đây là sự thật. Con thật sự là công chúa Bảo Chương của Đại Chu. Phụ hoàng của con là Vũ đế, mẫu hậu con là hoàng hậu. Còn Tần Đàm Công đang cầm quyền hiện tại chính là kẻ thù sát hại cha mẹ con."
Tiết Thanh im lặng trong phút chốc, rồi nói: "Ai cũng bảo tiên đế là người anh minh uy phong, tại sao lại bị Tần Đàm Công hãm hại?"
Qua Xuyên nói: "Tiên đế vốn rất tin tưởng Tần Đàm Công, ai ngờ hắn lại là kẻ lòng lang dạ thú. Tiên đế từng bị bệnh, lúc đi tới Thái Sơn thì phát bệnh, rồi bị Tần Đàm Công làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999379/quyen-2-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.