Chờ đến ngày về, lúc vào thành, Tiết Thanh dẫn Noãn Noãn đi dạo qua mấy cửa hàng, mua vài món đồ nho nhỏ từ đám thương nhân tứ xứ.
“Thứ hương liệu này được kinh thành ưa chuộng nhất đó...”
Nhìn túi hương mà Tiết Thanh đưa cho mình, Tiết mẫu cười không ngừng nhưng lại có phần đau lòng. Bà vỗ vỗ bả vai Tiết Thanh, khẽ nói: “Con ta lớn rồi... Chỉ tiếc là...” Bà nhìn chàng thiếu niên có khuôn mặt thanh tú không chút tỳ vết mà toàn thân chẳng có lấy một trang sức nào, trong khi con gái nhà người ta ai nấy đều yêu kiều như hoa như ngọc.
Con gái, ai chẳng thích chưng diện.
Tiết Thanh nói: “Mẹ nghĩ nhiều rồi... Con nghe Trương Song Đồng bảo thứ này tốt nên mới mua tặng cho mẹ.” Nàng tới gần bà rồi hạ giọng xuống: “Nhưng con có một chuyện khiến lòng rất bất an.”
Tiết mẫu vội hỏi chuyện gì.
Tiết Thanh nói: “Tháng sau sẽ tổ chức thi phủ... không biết liệu lúc đó con có qua được vòng soát người mà vào trường thi không? Không dám dối gạt mẹ, con thật muốn thi lại một lần nữa.” Nói tới đây, mắt nàng tỏa sáng: “Con cảm thấy rất có thành tựu... dù là nữ nhi nhưng con lại có thể tham gia khoa cử, còn có thể đạt được vị trí thủ khoa. Mẹ, nếu cha ở suối vàng mà biết được, chắc người sẽ vui lắm nhỉ?”
Tiết mẫu chợt rơi nước mắt. Bệ hạ mà biết chắc chắn sẽ rất vui... Mà lòng lại thấy chua xót, nếu bệ hạ còn sống, một công chúa lá ngọc cành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999371/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.