Việc Tiết Thanh té xuống nước chỉ là chuyện ngoài ý muốn cỏn con, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là đi học lại. Chỉ bị đám thiếu niên trong thành cười trêu.
“Ta thấy nên đề nghị Tam Lang học bơi lội… Đừng có lúc nào cũng kiểu thư sinh yếu ớt.” Sở Minh Huy cầm cuốn sách quạt quạt, nhìn Tiết Thanh đang ngồi viết chữ.
Liễu Xuân Dương ngồi một bên liếc hắn một cái, thư sinh yếu ớt, ha ha.
Tiết Thanh cười, nói: “Sau này học sau. Giờ không được. Mẹ ta sợ quá, không cho ta đụng vào nước, chứ đừng nói tới bờ sông.” Nói tới đây liền cất cao giọng: “Muốn rửa tay thì để mẹ đi múc nước cho…”
Còn chưa kịp dứt lời, Noãn Noãn nhảy vào từ ngoài cửa: “Thiếu gia để em, cậu đừng có đi.”
Trường Liên Đường cất giọng nói: “Không cần đâu Noãn Noãn, ta không rửa.”
Nghe vậy, Noãn Noãn vâng rồi lại ngồi xuống.
Tiết Thanh cười nói: “Thấy chưa, ngay cả vạc nước còn không cho ta tới gần.”
Đám thiếu niên cười ồ lên. Tiết Thanh giơ cuốn sách trong tay, nói: “Vẫn phải tiếp tục học.”
Vì vậy đám thiếu niên ngừng cười đùa, người thì đọc sách, người thì thào nói chuyện với nhau.
Trương Liên Đường ngồi xuống bên cạnh Tiết Thanh, nhìn nàng.
Tiết Thanh không ngẩng đầu, chỉ nói: “Có gì cứ nói đi.”
Trương Liên Đường hạ giọng nói: “Vì làm thơ, không đến mức đó chứ? Có chuyện gì phải không?”
Tiết Thanh ngẩng đầu lên nhìn hắn, không nói gì.
Trương Liên Đường nói tiếp: “Người cẩn thận như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999368/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.