Trong thư phòng, mọi người nghe Tần Đàm Công nói không còn chút nghi ngờ.
Tống Nguyên nói:
“Vậy để lão già kia đắc ý trước đi.”
Hắn dừng một chút lại nói:
“Nhưng lão già kia muốn chém những quan viên ở huyện Thạch Tùng, nếu Tác thái tử lại muốn tham gia khoa cử, chỉ sợ là không được.”
Tần Đàm Công nói:
“Tham gia từng khâu một của khoa cử đương nhiên là không được, cũng không phải do Vương tướng gia mà là Tác Thịnh Huyền kia không được.”
Một quan viên nói:
“Công gia nói đúng, tuy Tác thái tử bác học đa tài nhưng khoa cử không phải bác học đa tài là có thể đậu, nếu muốn Tây Lương vương vui thì không thể làm Tác thái tử mất hứng.”
Hóa ra là hàm ý này, Tống Nguyên bừng tỉnh, lại nói:
“Vậy phải làm sao? Hắn một lòng muốn tham gia khoa cử đó.”
Đúng vậy, không tham gia khoa cử thì làm sao hoàn thành tâm nguyện? Người trong phòng đều trầm tư, thật khó giải quyết.
Đột nhiên Tống Nguyên vỗ đầu nói:
“Kỳ thực Tác Thịnh Huyền đại khái chỉ biết sơ lược về khoa cử mà thôi, muốn tranh đua cao thấp với học sinh của Đại Chu ta, vậy chúng ta cho hắn một cơ hội không phải là được sao.”
Cơ hội giống như khoa cử? Mọi người nhìn về phía hắn.
Có người nhíu mày hỏi:
“Có cơ hội như vậy sao?”
Tống Nguyên nói:
“Ta không hiểu khoa cử là cái gì, chỉ suy nghĩ vớ vẩn mà thôi…”
Có quan viên không vui, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999362/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.