Nhạc Đình xuất thân bần hàn, ấm no còn không đủ, lại thêm việc vì muốn được đọc sách đầy đủ nên mới bán mình làm nô. Một người như vậy, hẳn là lúc muốn đi học sẽ rất hâm mộ người khác được đi học, việc này đến cả đứa trẻ Noãn Noãn cũng nghĩ như vậy.
Tại sao bây giờ mới nói là lần đầu tiên?
Nhạc Đình nói: "Lúc trước nhìn thấy các ngươi đọc sách trước cửa Song Viên, rất là hâm mộ."
Tiết Thanh nói: "Vì thân phận của ngươi không thể đi sao?"
Một thời gian trước, các học tử yêu sách tham gia đọc sách phần lớn là người trong nhà có gia có thế, nhóm đệ tử bần hàn cũng không nhiều. Nhạc Đình cũng không đi, đối với bọn họ cuộc sống đã không dễ, không chịu được một chút gian nan sợ hãi nào.
Nhạc Đình nói: " Trước kia ta tự biết hoàn cảnh và thân phận, cũng đành chấp nhận số phận con người, cũng không cho là nhục nhã, cũng không thấy khổ sở gì, chỉ dồn hết tâm trí làm việc. Đến lúc muốn đọc sách liền bán thân làm nô để đi đọc sách, đối với việc người khác có thể dễ dàng đọc sách cũng không hâm mộ."
Tiết Thanh gật đầu, việc hắn bán mình làm nô, không quan tâm mười năm không thể thi cử cũng muốn đọc sách có thể thấy được.
Nhạc Đình ngẩng đầu, khẽ thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Tiết Thanh nói: "Thế nhưng khi nhìn thấy các ngươi hăng hái làm việc không chùn bước như vậy, đọc sách đọc được như thế, ta đứng một bên nhìn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999306/quyen-1-chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.