Khi Tiết Thanh trở về, Tiết mẫu nói rõ ý đồ của người đến từ Liễu gia, Tiết Thanh đã biết cũng không lấy làm kinh ngạc.
Vẻ mặt Tiết mẫu buồn thiu: "Chuyện này nên làm thế nào cho phải, Liễu gia cũng không phải Quách gia, chúng ta không thể chọc được… Ta liên tục cự tuyệt, một mực chắc chắn quyết sẽ không phụ Quách gia, bọn họ vẫn không chịu nhả ra, nói không cần phụ lòng Quách gia, bọn họ chỉ cần con thi không đậu trạng nguyên rồi lấy Ngũ Nhi tiểu thư. Việc này thật sự là ta không có cách nào…" Tới gần hạ giọng: "Chúng ta cũng chắc chắn không thi đậu."
Tiết Thanh nói: "Một lần thi không đậu thì thi hai lần… Tiểu thư Quách gia có thể đợi, tiểu thư Liễu gia sẽ không đợi được."
Đây cũng là cách, ánh mắt Tiết mẫu sáng lên, ngồi đối diện Quách Hoài Xuân buồn nửa ngày, sao quên mất cách này… Có xấu hổ hay không cơ chứ.
Tiết Thanh cởi ngoại bào ra nói: "Hơn nữa, dù con không thi đậu, đến lúc đó để Quách tiểu thư tỏ ý không phải con thì không gả, làm loạn muốn chết muốn sống…"
Tiết mẫu che miệng cười, gật đầu luôn miệng nói: “Đúng vậy… đúng vậy… Liễu gia cũng không thể vì trẻ con đánh cược mà muốn giết người… Nếu mà thực sự còn muốn gả, vậy thì hai nữ nhi chung một chồng… Sao Liễu gia có thể giẫm đạp con của mình như vậy."
Vẻ mặt Tiết Thanh mang ý cười lãnh đạm, vậy thì sao người lại chắc chắn Quách gia có thể chà đạp con của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999304/quyen-1-chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.