Toàn bộ người dân thành Trường An dường như đều đổ dồn về những chỗ gần Song Viên khiến cho bên trong thành vô cùng vắng lặng.
Đầy tớ Liễu gia đang đứng bên ngoài cửa nghe rất rõ có tiếng ai đó đang suỵt suỵt. Bọn họ quay đầu lại nhìn thì thấy có một cánh tay thò ra từ chỗ khe hở của cửa sổ, đang vẫy vẫy bọn họ.
“Xuân Dương thiếu gia.” Một người hầu vội lên tiếng hỏi: “Người có gì cần căn dặn ạ?”
Cánh tay đó thu lại, mượn ánh sáng của ngọn đèn thì có thể nhìn thấy hai con mắt của Liễu Xuân Dương lộ ra sau khe hở, hắn nói: “Các ngươi ở ngoài đấy vừa nói chuyện gì thế? Trường học bị làm sao?”
Hai người đầy tờ nhìn nhau, có chút chần chừ lo lắng. Liễu Xuân Dương đến bây giờ vẫn đang bị nhốt ở trong thư phòng, Liễu thái gia hình như đã quên mất tiểu thiếu gia rồi.
Liễu Xuân Dương năn nỉ: “Ta cũng đang phải tự kiểm điểm bản thân đó. Trong trường học có ai lại làm sai chuyện gì à? Mau nói ra cho ta nghe xem, có gì ta cũng dễ dàng nhắc nhở, cảnh tỉnh bản thân hơn.”
Như vậy hả? Hai người hầu do dự đôi chút. Nghĩ tới Liễu lão gia vừa hạ lệnh, con cháu trong nhà đều bị cấm túc không được phép ra ngoài. Mặc dù Xuân Dương thiếu gia vốn dĩ đã bị cấm túc từ trước nhưng mà cảnh cáo tiểu thiếu gia thêm chút nữa thì cũng tốt, để cho thiếu gia biết được nỗi khổ tâm của người lớn trong nhà. Đám thanh niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999259/quyen-1-chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.