Một đêm mưa rơi, đèn bên trong phòng từ sáng sủa chuyển sang mập mờ, Tiết Thanh đang ngồi lại đứng lên vừa đi tới đi lui, vừa nhỏ giọng đọc, bên ngoài cửa mở truyền đến tiếng bước chân.
"... Hay quá, mưa tạnh rồi."
Tiết Thanh từ cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy Noãn Noãn đang mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù rõ ràng là mới tỉnh dậy, đang đứng trong sân khua tay múa chân.
"... Bá mẫu, mười lăm còn có thể ngắm trăng..."
Đối với tiểu hài tử, nói tới mười lăm trời nắng hay trời mưa chính là chuyện lớn của ông trời, Tiết Thanh mỉm cười, nhìn thấy Tiết mẫu cũng vén tóc đi tới.
"Đừng kinh động đến Thanh Tử, khó có khi được nghỉ học."
Vì đón tết Trung Thu trường xã cũng cho nghỉ ba ngày, để học sinh ở xa có thể có đủ thời gian vừa đi vừa về, nghe trong viện Noãn Noãn và Tiết mẫu cố gắng nói nhỏ, Tiết Thanh khép cuốn sách lại, lập tức nằm lên giường thả màn xuống ngủ.
Lúc tỉnh lại sau giấc ngủ đã đến buổi trưa, Noãn Noãn ở trong sân nói thiếu gia đã thức dậy liền chạy vào hầu hạ, ở thảo đường Noãn Noãn đã quen thuộc với hoạt động hàng ngày của nàng, chắc cũng đã nói cho Tiết mẫu nghe, Tiết mẫu cũng không có bất kỳ dị nghị nào, càng sẽ không chỉ trích việc Tiết Thanh không lo đọc sách ban ngày lại ngủ nhiều vào ban đêm, dưới cái nhìn của bà đây mới là chuyện bình thường.
"Tiểu Khả đã tới đây, hỏi thiếu gia Trung thu làm gì." Noãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999199/quyen-1-chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.