Trời gần chạng vạng tối, một luồng gió thu thổi qua, tí ta tí tách trời bắt đầu đổ mưa, viện phủ Bùi gia kiên cố yên tĩnh, lúc này một người bung dù đi ra bên ngoài, đi tới chỗ mấy bụi cây ngô đồng mọc sum suê chung quanh trước thính đường.
Đèn trong thính đường đã thắp sáng, rọi sáng dáng người của một người thiếu niên đang ngồi ngay ngắn, trúc xanh, hoa mẫu đơn phía trước cửa sổ màu xanh đỏ xen lẫn quyện vào nhau, mưa phùn rơi rớt lên trên đó phát ra tiếng kêu lộp bộp, cảnh sắc này giống như một bức tranh.
Người đang bước tới đi đến hành lang thì gập dù lại, lộ ra khuôn mặt là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, một tỳ nữ xinh đẹp đã ra nghênh đón, tự tay cầm lầy cây dù giấy dầu, thi lễ nói một câu “Mẫn Tử thiếu gia”.
Bùi Mẫn Tử cũng không đi vào, đứng dưới hành lang cao giọng nói: "Yên Tử ra đây ngắm mưa đi."
Bùi Yên Tử ở bên trong ngồi bất động nói: "Mưa là phải dùng tai để nghe."
Bùi Mẫn Tử lập tức cất bước đi vào, nói: "Vậy đệ đang nhìn cái gì?"
Bùi Yên Tử mặc áo xanh, đang bày ra đầy rẫy văn chương chất thành đống và đặt hai ngọn đèn ở trên bàn, lúc này đang nhìn một trang giấy cầm trong tay nói: "Thanh Tử thiếu gia đưa thư tới."
Bùi Mẫn Tử ư hử, nói: "Chính là Tiết Thanh người có tài học uyên bác khiến cho đệ vung tiền như rác à." Dứt lời tự cười ha ha rồi đứng lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999197/quyen-1-chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.