Tiết Thanh cất bước đứng trước cửa, nói: “Tiểu tử không nói sai.”
Tông Chu xua tay nói: “Ngươi nói ngươi nơm nớp lo sợ không dám làm thơ là nói dối, rõ ràng là ngươi sẽ không làm thơ.” Hắn giơ tay chỉ vào bình phong: “Hai câu thơ thối nát như vậy mà ngươi nói không tệ?”
Tiết Thanh cúi đầu có vài phần hổ thẹn nói: “Đại nhân nói đúng, tiểu tử chính xác là sẽ không làm thơ.”
Tông Chu ném bút lên trên mặt bàn phát ra tiếng lạch cạch, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên nụ cười, nói: “Ngày tốt như thế này, Tiết thiếu gia không phải tới tìm ta làm thơ mà tới giết ta sao?”
Tông Chu không chỉ không tức giận mà cũng không bước nhanh đi mà ngồi xuống cười to, giơ tay chỉ về phía thiếu niên gầy yếu đang đứng bên cạnh cửa, nói: “Tên tiểu tử này thú vị đấy, thú vị.”
Hắn bưng ly trà ở trên bàn uống một ngụm, nói tiếp: “Ngươi không biết làm thơ thật là đáng tiếc, làm thơ quan trọng nhất là tức cảnh sinh tình. Ta làm hai câu thơ này không hay thực ra cũng không phải nguyên nhân từ ta.”
Hắn chỉ vào nam nhân nằm trên mặt đất.
“Hắn giết người hoàn toàn không khiến ta cảm thấy xúc động, thật là chẳng có gì thú vị.”
Tiết Thanh nói: “Nếu đã giết người thì vốn chẳng có gì xúc động, đại nhân hà khắc quá rồi.”
Tông Chu cười nói: “À không, ngươi rất thú vị.” Mỉm cười nhìn nàng: “Cậu nhóc nhà ngươi cố ý ở thành Trường An chờ ta sao? Mượn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999162/quyen-1-chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.