Tiết Thanh không đi đâu cả, vẫn đứng ở hẻm nhỏ ven đường không nhúc nhích.
Liễu Xuân Dương và Thiền Y cũng không dám động đậy, hít thở cũng dừng, nhìn người cầm đèn đến gần. Cuối cùng cũng thấy rõ đây là một cậu bé lùn béo ục ịch khoảng mười ba mười bốn tuổi, ánh đèn lồng chiếu lên vẻ mặt có chút ngơ ngác của cậu, cứ vừa đi vừa thì thầm muội muội muội muội.
Thiếu niên kia cứ nhắc đi nhắc lại rồi đi qua nơi đó.
Không biết là quỷ hay là yêu quái... Liễu Xuân Dương lẩm bẩm.
Tiết Thanh nói: “Là bạn học ở trường xã, Trương Niện.”
Là bạn học sao? Liễu Xuân Dương và Thiền Y cùng nhìn về phía nàng.
Tiết Thanh nhìn bóng người ở trên đường hướng về phía Song Viên, nói: “Muội muội của hắn bị chọn trúng.”
Thiền Y “a” lên một tiếng: “Vậy muội muội chẳng phải là còn ở Song Viên sao?”
Tiết Thanh gật gật đầu, nhìn chiếc đèn lồng đang đi xa trên đường, nói: “Chuyện này đủ phiền phức, tiểu tử này sao lại chạy đến đúng lúc này...”
Đó không phải là chịu chết sao? Mình yêu quái kia là đã đủ đáng sợ, hiện tại ở đó còn có thích khách nhìn thấy người sẽ giết nữa. Liễu Xuân Dương nói: “Kêu hắn trở về...”
Lòng dạ của đứa nhỏ này cũng không tệ lắm, Tiết Thanh liếc hắn một cái rồi nói: “Chỉ sợ có kêu hắn trở về cũng không được.”
Không được sao? Liễu Xuân Dương không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể nhìn Tiết Thanh, nghe Tiết Thanh thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999161/quyen-1-chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.