Trận đấu phải dừng lại thêm một lần nữa.
Tuy trên cơ thể hai người đang nằm trên mặt đất kêu rên không có vết máu chảy ra nhưng tiếng kêu đau của họ lại thảm thiết và nghiêm trọng hơn nhiều so với Quách Tử An lúc trước.
Phản ứng của những người đang đứng xung quanh cũng khác hẳn, các thiếu niên mặc quần đen áo đỏ kia không hề phẫn nộ, thậm chí Sở Minh Huy còn đứng chống nạnh cười ha ha.
“Ha ha, tự đụng trúng đồng đội của mình để bị thương thế này...” Cậu ta không hề che giấu tâm trạng vui vẻ của mình mà ôm bụng “cười trên nỗi đau của người khác.”
Mà các thiếu niên áo trắng quần xanh cũng không còn vẻ mặt kiêu căng như lúc trước nữa mà thay vào đó là vẻ mặt xấu hổ.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Hai người các ngươi...”
Bọn họ vừa xem xét vết thương của hai người kia vừa chất vấn.
“Ta cũng không biết nữa... Ta bị vấp quả bóng nên té ngã... Còn hắn thì đạp lên đùi ta...”
“Không đúng, là ngươi đạp lên đùi ta thì có...”
Hai người vừa kêu rên vừa oán trách lẫn nhau.
Người mà Liễu Xuân Dương kêu ra tay với Tiết Thanh có rất nhiều, thế nên bọn họ có đụng trúng nhau cũng là điều không thể tránh khỏi. Vì thế hắn chỉ trừng mắt hai đồng đội đang bị thương một cái rồi không thèm nhìn hai người kia nữa mà phất tay nói.
“Cẩn thận một chút... Dìu bọn họ đi nghỉ đi.”
Mấy thiếu niên kia nghe vậy liền đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999142/quyen-1-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.