Mùa hè, người dân ở thành Trường An trở nên lười biếng hơn, dù đang mặc những chiếc áo mỏng nhưng ánh nắng oi bức cũng khiến cho những người đi đường cảm thấy mệt mỏi. Tuy nhiên khi tết Đoan Ngọ dần tới gần, bầu không khí trong thành đã thay đổi trở nên thoải mái hơn, giống như cành liễu trở nên tươi mát hơn sau một trận mưa.
“Thường là phải ăn bánh chưng đó...”
Noãn Noãn ngồi trong sân, vừa gói bánh chưng vừa trả lời câu hỏi của Tiết Thanh.
“Còn cái gì nữa không?” Tiết Thanh hỏi, nàng không phụ gói bánh chưng bởi vì người xưa thường có quan niệm đàn ông con trai nên tránh xa nhà bếp, không được làm những chuyện này. Mặc dù bản thân nàng cũng không ủng hộ quan niệm này lắm.
“... ăn Bạch đoàn, Phấn đoàn (1),kẹo trái cây...” Noãn Noãn vừa kể vừa chảy nước miếng.
Tiết Thanh cười cầm cái lá gói bánh đánh nhẹ lên đầu cô bé.
“Ngoài ăn ra thì sao?” Tiết Thanh hỏi.
“Có thi đấu thuyền rồng.” Giọng Thiền Y từ bên ngoài truyền vào.
Tiết Thanh cười, vẫy tay với bé gái đang đứng ngoài cửa sân, lúc này Thiền Y đang đứng ló đầu vào nhìn nàng.
Thiền Y bưng một mâm bánh ú bước vào.
“Mẫu thân tớ vừa mới nấu đó.” Nàng nói.
Noãn Noãn thấy vậy cũng không thèm gói bánh chưng nữa mà nhanh chóng chạy tới bưng cái mâm bánh ú để lên bàn rồi lột ăn, đương nhiên cô bé cũng không quên lột một cái đưa cho Tiết Thanh.
“Đến lúc đó rất náo nhiệt, tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999133/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.