Đây dù sao cũng không phải là trận thi đấu thật nên sau khi thấy Tiết Thanh cướp được bóng từ Quách Tử An, các thiếu niên khác đều kinh ngạc dừng lại, sau đó lại thấy Tiết Thanh giơ ba ngón tay, vẻ mặt ai nấy đều chuyển sang khiếp sợ.
Nếu như không phải lúc trước, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy động tác của Tiết Thanh vẫn còn chưa lưu loát, cũng không phải giả bộ thì có lẽ bọn họ đã không dám tin những gì mà bây giờ bản thân đang nhìn thấy.
Thật sự chỉ cần thử sau ba lần là đá giỏi?
Chỉ ba lần là học được rồi sao?
“Không phải học được mà là thích ứng được.” Tiết Thanh nhìn về phía Trương Liên Đường nói: “Vị trí này tôi đã thích ứng được rồi, bây giờ thử vị trí khác đi.”
A... Vẻ mặt các thiếu niên càng thêm khiếp sợ.
Trương Song Đồng nghe vậy liền phì cười.
“Thú vị.” Cậu nói xong lại nhướng mày lên một lần hỏi: “Vẫn là ba lần sao?”
Tiết Thanh gật đầu.
Trương Song Đồng liền cười vỗ tay kêu gọi đám bạn trong sân.
“Tới đi các huynh đệ, hãy thể hiện bản lĩnh thật sự của mình, đừng để người chỉ mới học ba lần chiếm hết uy phong của chúng ta.”
Thời niên thiếu có ai mà không có tính tranh đua, háo thắng? Chính vì vậy khi nghe xong câu nói kia, các thiếu niên liền hào hứng, sôi nổi hẳn lên.
“Được, tôi cũng muốn xem thử xem cậu làm sao để cướp bóng từ chỗ tôi.”
“Cậu nhóc, thử vị trí của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999132/quyen-1-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.