Vào buổi sáng đầu hạ, tiếng bước chân vang lên trên con đường tối tăm cũng trở nên trong trẻo hơn.
“Này cậu bé, cậu bé ơi, ta vẫn luôn thắc mắc...”
Khi thấy Tiết Thanh chạy qua, người phụ nữ bán cá bỗng hô lớn.
“Nếu là vì thức dậy trễ, sợ trễ học nên mới cố gắng chạy nhanh thì cũng không sao, nhưng đằng này ngày nào cậu cũng đi thật sớm, chạy thật nhanh, như vậy cũng rất mệt đó, lại không được ngủ nướng thêm.”
Mấy ngày nay, vào mỗi buổi sáng khi đi học, Tiết Thanh cũng đã quen với những người trên đường, có lẽ bởi vì bọn họ đều có điểm chung, đó là đều ở thành Trường An và đều ra đường vào sáng sớm.
Giống như mọi khi, Tiết Thanh không dừng lại, cũng không quay đầu. nàng đáp:
“Không phải đâu ạ... Bởi vì “Thiên tương hàng đại nhậm vu tư nhân dã” (1) mà...”
Người phụ nữ kia liền “ồ” lên một tiếng, nhìn theo bóng dáng Tiết Thanh đã chạy xa.
“Thơ Mạnh Tử nha.” Bà nói.
Tiết Thanh đã chạy đi xa nên không nghe được lời người phụ nữ bán cá vừa nói, nếu không chắc chắn nàng sẽ rất bất ngờ. Một người phụ nữ quanh năm bán cá, cơ thể lúc nào cũng tỏa ra mùi tanh hôi, vậy mà lại biết đến thơ Mạnh Tử. Thật không ngờ nước Đại Chu này lại có được nhiều người tài đến như vậy.
Người phụ nữ bán cá thích đọc sách Mạnh Tử kia khiến cho người ta phải thở dài vì bất ngờ. Còn đứa học trò không thích đọc sách, lại muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999129/quyen-1-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.