Mặc dù bọn họ không biết cậu bé này ở chỗ nào nhưng ngõ nhỏTây Môn ở đâu thì bọn họ lại biết rất rõ, đó chính là nơi ở của Quách gia.
Hàng xóm... có lẽ cũng có không ít người rảnh rỗi thích chơi bóng đá.
Trương Liên Đường quay đầu cười ha ha.
“Được rồi mà.” Hắn vỗ vai Tiết Thanh: “Chỉ cần để cậu ta đá thử là biết liền thôi, cần gì phải hỏi mấy việc này làm gì.”
Vậy cũng đúng, đá dở hay đá giỏi chỉ cần để cậu ta chơi thử là biết thôi, mấy thiếu niên kia nghe vậy liền phất tay.
“Tới đi.” Bọn họ nói.
Tiết Thanh vẫn đứng yên không nhúc nhích.
“Các cậu đá trước đi, để tôi xem các cậu chơi thế nào đã.” Nàng nói.
Những thiếu niên kia liền ha ha cười lớn.
“Sao nào, chẳng lẽ cậu nhóc muốn xem thử bản lãnh của chúng ta đến đâu hả?” Bọn họ lớn tiếng nói.
Tiết Thanh mỉm cười lắc đầu.
“Tôi muốn xem cách chơi của mấy cậu thế nào thôi. Có lẽ cách chơi chỗ của tôi không giống với chỗ mấy cậu.”
Đều là đá bóng thôi có gì đâu mà không giống nhau? Đừng nói nước Đại Chu, ngay cả nước Tây Lương cũng vẫn chơi giống như vậy thôi.
“Cậu không phải người ở thành Trường An hả? Quê cậu ở đâu?” Có người tò mò hỏi.
Mặc dù khi nói chuyện, cậu ta thường nói một vài từ địa phương, nhưng bọn họ vẫn có thể hiểu được... Giọng nói này giống như là những nông dân ở thành Trường An.
“Không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-de-co/1999128/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.