Chương trước
Chương sau
Giữa sông lênh đênh, nếu theo nghề con nước, rất cần là một cù lao để dừng chân, nhất là vào thời điểm đêm tối.
Vô Tắc hạ lao mặc dù không quá rộng, nhưng so với địa phương khác, nơi này rất dễ để náu mình.
Thời điểm Viên Thành đi tới Vô Tắc hạ lao trời đã chập choạng tối, hắn không có tiến sâu vào bên trong, mà lựa chọn đứng ở bên ngoài, đại đồ đao cắm xuống đất, hề hà nói với Lạc Khôi:
"Số 01, có bao giờ thấy người khác chém giết chết người sao?"
Theo Viên Thành thấy, trước đó chém giết tại giàn nổi là không tính, bởi lúc đó không có chết người. Về phần hỏi Lạc Khôi chuyện giết người, đương nhiên hắn nhìn ra Lạc Khôi chưa có tu luyện.
Bị lão ma mãnh này nhìn ra.
Lạc Khôi thầm than một tiếng, không phải ai bề ngoài trông đê tiện nhưng con mắt lại tinh tế như tên đầu trọc này. Cũng phải, hắn nghe nói Viên Minh hoà thượng cũng không làm gì được Viên Thành, tại Vô Tắc giao dịch càng là cho Lư Phiên uống nước đục, Viên Thành quả thật bản sự lăn lộn là có tay nghề.
"Đã từng giết qua mấy người."
Cái này cũng không phải khoe khoang, Lạc Khôi là muốn Viên Thành rõ một việc, giết người không phải chuyện lấy ra để phô trương.
Viên Thành gãi gãi đầu, giống như ngượng nói:
"Cũng phải, ngươi lùi xa một điểm, ta trước xử lý mấy con nhặng bám theo."
Quả thật Viên Thành không có sợ Lạc Khôi chạy trốn, hai tay hắn chắp thành tư thế bái, miệng không ngừng tụng niệm, từ ngữ truyền đến tai Lạc Khôi loáng thoáng rất lộn xộn.
Có vẻ tu Phật không đến nơi?
Theo Viên Thành niệm tụng, xung quanh người hắn bỗng sáng lên từng vòng màu vàng, giữa chập choạng tối có chút hơi lạnh, vòng sáng như là vòng tay của Phật, tràn đầy nồng ấm cùng an tâm.
Đến khi quanh người Viên Thành có hết thảy bảy vòng sáng, cùng thời điểm đó, Hi Mân dẫn theo mười người chạy đến, trong tay đã đánh ra một loạt ám khí.
Ám khí cong vòng, thời điểm lướt qua bụi cỏ lau, cắt lên từng đầu ngọn cỏ, rồi mới đánh về phía Viên Thành.
Quảng Cáo
Con mắt Viên Thành khẽ hé, một cái mỉm cười vô cùng nhẹ, vòng sáng vậy mà chủ động thu về cánh tay, hướng Hi Mân nện xuống một quyền.
Thất Quang Phật Sát Quyền.
Bảy cái vòng sáng nối đuôi nhau, vòng sau lớn hơn vòng trước cứ thế điệp gia, mang theo một loại chèn ép mà cực mạnh, ngay cả một loạt ám khí do Hi Mân ném ra cũng bị cưỡng ép cho đổi hướng.
Hi Mân chủ động lùi về sau, dù vậy, khuôn mặt hắn cũng bị ép đến biến dạng, Thất Quang Phật Sát Quyền bề ngoài là bảy vòng sáng, nhưng chỉ có Hi Mân khi đối mặt với nó, mới rõ ràng mọi chuyện không có đơn giản như vậy.
Thất Quang Phật Sát Quyền mỗi vòng sáng đều diễn hoá ra một bàn tay Phật, bảy vòng sáng nhìn như nối đuôi nhau, nhưng lại cho Hi Mân cảm giác ở nơi nào cũng có bàn tay Phật, trước mặt hắn, sau lưng hắn, đỉnh đầu hắn, là thật nhiều bàn tay đang vỗ đến hắn.
Hi Mân nào có cho phép mình giữ lại, hắn điên cuồng đánh vào lồng ngực mình, thùng, thùng, thùng từng tiếng như trống vang lên, hình dạng Hi Mân vậy mà bắt đầu gấp rút thay đổi.
Một khổ tai dài nhọn hoắc, một cặp mắt lệch về phía trên, cái trán dồ lớn xếp đầy nếp nhăn, hai cái lổ mũi cùng khoé miệng lại khịt khịt ra từng luồng khí xám, tay chân cũng thô kệch gồ ghề, Hi Mân dường như biến thân thành một đầu quỷ vật hung tàn.
Có vẻ như là dị pháp?
Đúng với suy đoán của Lạc Khôi, Hi Mân biến thân có sự thay đổi lớn về hình thể cùng khí chất, nhưng tâm lý có vẻ rất tỉnh táo, hắn không có ngông cuồng đi đối cứng với Thất Quang Phật Sát Quyền của Viên Thành, mà là lựa chọn co cụm lại, đưa bộ lưng đầy vảy ốc ra chịu đòn.
Bang.
Thất Quang Phật Sát Quyền nện trên lưng Hi Mân tựa hồ đánh trên tấm thiết dày, phát ra một tiếng ù ù trầm nặng, mặc dù vậy Hi Mân vẫn thật sự quá thảm, lưng của hắn toàn bộ nứt toát ra, cái này còn chưa tính, xương sống lưng bên trong càng là bị chấn lệch hẳn sang một phía.
"Ngươi thành công chọc giận ta."
Dị pháp mặc dù quá nguy hiểm, nhưng giờ phút này Hi Mân vẫn còn giữ được tỉnh táo, có thể thấy dị pháp cũng không quá phế, đồng dạng, dị pháp cũng không phải là không có người luyện thành công.
Tại sao Vô Tắc quan lại muốn tìm người luyện thành dị pháp, mục đích của bọn chúng là muốn nhìn đến cái gì?
Tiếp sau Hi Mân gằn giọng, cách tay hắn bỗng nhiên dang rộng, tựa như muốn ôm lấy thứ gì.
Quảng Cáo
Mười tên đi theo vừa rồi Viên Thành cùng Hi Mân ra chiêu quá nhanh cũng chưa kịp can dự gì, có điều khi bọn chúng thấy Hi Mân trong trạng thái dang tay muốn ôm, tất cả không ai nói ai đều là gấp chạy, mà lại chạy không cùng hướng.
Viên Thành có chút nhíu mày, cánh tay cuốn qua đại đồ đao, đưa mũi đao thẳng hướng bầu trời, miệng lại lộn xộn tụng niệm.
Tên này đánh nhau cần phải tụng niệm? Lạc Khôi có chút dị ứng với phong cách ra chiêu của Viên Thành, đồng thời trong lòng càng là nôn nóng tìm được hướng đi. Chỉ cần có thực lực, hắn sẽ không cứ như vậy đứng nhìn bị người khác tranh giành.
Lúc này, Hi Mân hai cánh tay đã vòng lại với nhau, để Lạc Khôi kinh dị chính là, vòng tay Hi Mân lại bất thình lình ôm ra một cây cột khí, pha màu sáng rực.
Tuy là cây cột khí, nhưng biểu hiện của Hi Mân lại ra vẻ cố hết sức, các thớ bắp chân đều phải căng lên một tầng mới có thể nâng lên, đến khi vác được cột khí trên vai, Hi Mân đã vội vàng hướng ra phía trước đập xuống.
Một cỗ cự đại lực lượng ào ào từ cột khí nổ bể ra đến, Viên Thành miệng tụng rất gấp, nhưng trong tay đại đồ đao không có bất kỳ biến hoá nào, bất đắc dĩ hướng cột khí chém trước một đao.
Điểm nao núng này bị Hi Mân bắt được, đôi chân hắn đạp mạnh xuống đất phóng người đến Lạc Khôi, có điều Hi Mân chưa kịp bắt tới, bầu trời Vô Tắc hạ lao bỗng trống ra một cái lổ thủng, có đại lượng không rõ vật chất trút xuống như mưa.
Hi Mân biết không tốt muốn tránh sang một bên, nhưng thân hình hắn một trận nặng nề, cứ như vậy bị treo giữa không trung.
Chưa dừng lại ở đó, cột khí do Hi Mân đánh ra, cũng lù lù không có phát uy, rõ ràng bị cái gì đinh trụ lại.
Một cái mộc ấn như ẩn thoáng hiện, xoay tròn một hồi, lại lần nữa biến mất.
Lại là Phật ấn, lại là Viên Thành một chiêu cũ ranh ma, cũng lại là Vô Tắc quan lần nữa uống nước rửa chân người khác.
Nghĩ đến đây, Hi Mân có chút muốn điên rồi, còn Viên Thành lại bật cười thành tiếng lớn, hắn nắm lên Lạc Khôi lùi lại thật xa, hô to 'phá' một tiếng.
Tức thì, trên trời vật chất rớt xuống cộng với cột khí va lẫn nhau, lấy Hi Mân làm trung tâm kích phát, một tiếng kịch liệt rung trời phát tung ra, Hi Mân ngay cả một tiếng hét cũng không có truyền đến, cả thân mình bị chôn vùi cùng đổ nát.
Viên Thành không có quản mười tên thuộc hạ do Hi Mân mang theo, hắn vừa rồi hô một tiếng, giống như tất cả kiềm chế được phát tiết ra hết, cái đầu lại quay qua, cười hỏi Lạc Khôi:
"Thế nào, so với cách ngươi giết người, ta càng có xu hướng đùa cợt?"
Quảng Cáo
"Nếu đủ thực lực, giết nhanh, giết thống khoái mới là con đường ta theo đuổi."
Thời gian vốn không chờ người, càng lãng phí càng bị bỏ lại, nhất là khi Lạc Khôi so với người khác đã chậm mười sáu năm, hắn muốn nhanh về nhà, phải nhanh và nhanh nữa.
Nếu lời này phát ra từ một người khác, Viên Thành có lẽ đã cười và đánh cho một trận, nhưng với tên này, Viên Thành giống như đã quen biết qua, nghe đến rất thật cùng dã tâm. Hắn nghi ngờ hỏi:
"Ngươi không sợ bị ta làm sao?"
Lạc Khôi không do dự, trả lời:
"Quả thật, trước đó ta chỉ nghĩ được hai lý do ngươi bắt ta. Một là tin tức, hai là dị pháp. Có điều, tên kia luyện dị pháp cũng bị ngươi giết, quả thật chỉ còn khả năng thứ nhất."
Nhìn Lạc Khôi bộ dáng không sợ, Viên Thành vui mừng ra mặt:
"Cái này không tính là bắt, cái này Phật ngữ gọi là 'tạm mượn bước chân'. Khà hà, nói cho ngươi rõ một điều, tại Cửu Long mạch, không có tin tức nào mà ta không thể biết đến, cho nên 'tạm mượn bước chân' ngươi được lợi ích gì?"
Từ Vô Tắc giao dịch đến Vô Tắc hạ lao, Viên Thành quả thật là một người không đáng tin cậy, nhưng trong lời nói của hắn có thể suy đoán, hai khả năng mà Lạc Khôi đưa ra đều không phải.
Rốt cục Viên Thành đang giở trò gì? Lạc Khôi im lặng, nhìn lấy Viên Thành.
"Này, ta không phải nữ nhân nha. A, ngươi đừng nói với ta là ngươi thích nam nhân? Càng là thích hoà thượng?"
Lạc Khôi trong lòng thở dài, hắn không rõ Viên Thành câu nào là thật câu nào là hố hắn, nói chuyện với loại người biết chớp thời cơ này rất khó đối phó, ít nhất đến thời điểm hiện tại, hắn vẫn không rõ Viên Thành là có ý tứ gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.