Chương trước
Chương sau
Ở dưới hấp lực cường đại, Trần Phong cũng không kịp chạy trốn, bị bạch cốt một ngụm nuốt đi vào.
- Ha ha ha, lão quái bà, tiểu tử này là của bản tọa rồi, thứ bản tọa không bồi!
Quỷ Mộc cười to, tràn ngập chí đắc ý thỏa mãn, chỉ cần bị nuốt tiến vào bên trong bạch cốt, dù là Hợp Thể hậu kỳ cũng phải nuốt hận, huống chi chỉ là tiểu tử vừa mới Luyện Hư.
Sắc mặt Phương Ngọc Tuệ khó coi, quát.
- Quỷ Mộc lão quái, giao ra tiểu tử kia, bằng không lão nương cùng ngươi không chết không ngớt!
Nàng nếu hấp thụ dương khí của Trần Phong cũng có thể để nàng thu được hơn trăm năm thọ nguyên, nhưng cảnh giới của nàng cùng Quỷ Mộc tương đồng, tất cả mọi người đều có sát chiêu, không có khả năng tiện nghi một người,
- Móa, bản tọa đối với ngươi không có hứng thú, ngươi động dục thì lưu cho người khác đi, nếu không thỏa mãn, bổn tọa dùng một cây gai xương cho ngươi thoải mái tận trời.
Tuy rằng Quỷ Mộc là cường giả thành danh ở Nam Hải, nhưng ngữ khí lại không có khí độ chút nào.
Đó là bởi vì hắn Thi thân, đã sớm không có năng lực phương diện kia, nam nữ hoan ái chính là thiên kinh địa nghĩa, thời gian dài không được phát tiết, tự nhiên tính cách quỷ dị, càng xuất khẩu ác độc, hận không thể giết hết nữ nhân trong thiên hạ, hắn hưởng thụ không được, vậy người khác cũng mơ tưởng hưởng thụ.
- Ngươi nam nhân không có bảo bối, ngày hôm nay nếu không giao ra tiểu tử kia, ngươi chờ mấy người khác thu thập ngươi đi.
Phương Ngọc Tuệ cắn răng, lạnh lùng nói.
- Ngươi còn đại biểu không được bọn họ, ít ở đó hù dọa bản tọa đi!
- Ngươi tưởng ngày ngày cho họ thỏa mãn là sẽ vì ngươi ra mặt, mấy người bọn họ đi chặn cướp Kim công tử lúc này chưa về thì có lẽ đã bị thủ tiêu.
Quỷ Mộc mừng rỡ cùng nàng cãi nhau, bởi vì chỉ cần qua một nén hương thời gian, Trần Phong sẽ đánh mất tất cả năng lực phản kháng, hắn cũng có thể đoạt được thân xác lẫn khí huyết của Trần Phong, cường đại chính mình, làm sao cho quái lão bà này hấp lấy sinh mệnh lực lượng của Trần Phong.
- Chúng ta có nên xuất thủ.?
Phía xa đám người Kim công tử quan sát từ đầ tới cuối, trong ánh mắt hiện lên một vẻ thả lỏng, bởi vì Trần Phong cuối cùng thất bại.
Tuy rằng cường giả nào không có bị bại, nhưng với thực lực của Trần Phong mà đè đánh cả ba người cao hơn một đại cảnh giới đã là bất khả tư nghị.
- Ừm đi thôi,!!
Kim công tử vừa động thân hình, định xuất thủ lại nghe âm thanh của Trần Phong vang lên phía xa xa.
- Hai người các ngươi không cần cãi nữa!
Một thanh âm bình thản đột nhiên từ trong cơ thể bạch cốt phát sinh, chỉ thấy vô số đạo tử quang tràn động, từ trong cơ thể bạch cốt tuôn ra.
- Đây là có chuyện gì?
Quỷ Mộc kinh hãi, hắn cùng với bạch cốt có tâm thần tương liên, mơ hồ có loại cảm giác trước mắt khủng hoảng.
Tuy rằng bạch cốt là bộ xương khô, nhưng vị trí ổ bụng lại có vô số đạo hắc vụ bao vây, căn bản không có khả năng xuyên thấu trong đó thấy dáng dấp của Trần Phong, chỉ có thể nhìn đến tử quang kia tràn động, càng ngày càng mạnh.
Một cổ lực lượng ba động kinh khủng không gì sánh được tràn ra, bạch cốt cư nhiên ngạnh sanh từ nội bộ tạc liệt, hóa thành mấy đạo mảnh nhỏ, nhưng mỗi một khối mảnh nhỏ đều có hõa diễm tủ sắc cùng lôi điện lập lòe bao phủ, ở trong quá trình kích phi không ngừng tan rã, cư nhiên trong nháy mắt toàn bộ hóa thành tro tàn.
Ở trong cơ thể bạch cốt, Trần Phong không hề cố kỵ tế ra lực lượng chân chính của Lôi Đình Chân Hỏa, Dị Vật này đối với vật tà khí có tác dụng khắc chế cường đại, hắn không có chống lại hút vào trong đó, là vì muốn tế ra hỏa diễm, giải quyết cái khô lâu này triệt để.
Quỷ Mộc cho rằng hắn chế trụ được Trần Phong rồi, lại không nghĩ rằng chỉ là không công tổn thất trợ lực cường đại nhất của hắn..
- Không…
Quỷ Mộc rống to một tiếng, bạch cốt cùng hắn có tâm thần tương liên, chính là một tổn hại câu tổn hại, bạch cốt này biến thành tro tàn, đối với hắn cũng là bị thương thật lớn, tuy rằng nhìn không thấy biểu tình của hắn, nhưng hắc vụ trên người phai nhạt vài phần, ngay cả vóc người cũng lộ ra.
- Tiểu tử, bản tọa tuyệt không bỏ qua ngươi!
Tu vi hắn cũng không ngừng rơi xuống, trong nháy là đã rớt xuống Hóa Thần Kỳ, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, cũng xoay người tức đi, thậm chí không lo lắng Trần Phong truy sát, không tiếc tự tổn hại tu vi gia tốc phi hành, trong nháy mắt xa độn vạn lý.
- Muốn chạy!
Trần Phong lạnh lùng quát, lúc trước đã để Hạng Thạch bỏ chạy, lúc này làm sao để Quỷ Mộc chạy trốn trước mắt mình.
Diệt cỏ không diệt tận gộc, gió xuân thổi lại sinh, đối với người muốn giết hắn, có cơ hội hắn phải diệt trừ.
Khinh Vân Tế Nguyệt phát động, trong mấy cái hô hấp đuổi kịp Quỷ Mộc, Vô Cực Kiếm cách không chém ra, một đạo kiếm quang hoàng kim sắc dài chục trượng bắn về phía Quỷ Mộc.
- Tam Kiếm, Trảm Thương Khung.!!
Hiện tại tu vi Quỷ Mộc tuột giảm, tốc độ cũng chậm hơn chục lần so với Trần Phong, luồng kiếm quang uy mãnh lấy tốc độ ánh sáng bắn tới, xuyên qua thân thể Quỷ Mộc.
Hắn còn chưa kịp hét thảm một tiếng, thân hình khô khốc đã bị chia làm hai nửa, rơi xuống mặt biển, Linh hồn cũng bị kiếm ý hung mãnh ghiền nát, chết không thể chết lại.
Trần Phong nhìn về phía Phương Ngọc Tuệ, trong mắt tràn đầy sát khí, lúc này nàng mới hồi phục tinh thần, biết rõ Quỷ Mộc đã chết.
- Tiểu đệ đệ, làm gì hung dữ vậy, cùng lắm thì, tỷ tỷ hảo hảo cùng ngươi, ngươi muốn chơi thế nào thì chơi thế đó!
Trong lòng nàng khiếp sợ không hiểu, nhưng dáng tươi cười trên mặt cũng càng thêm quyến rũ, thục thấu phong tình làm cho tim đập thình thịch.
Nhưng hắn đã kiến thức qua Hồ Ngọc Mị tuyệt mỹ vô song, bất luận nữ nhân gì đều có thể trực tiếp không nhìn rồi.
Nếu đối phương muốn giết người đoạt bảo, kia hắn cũng không có ý định thương hương tiếc ngọc.
Hắn không thích giết nữ nhân, nhưng hắn cũng không ngại giết nữ nhân.
- Lão yêu bà, tuổi xấp xỷ hơn ngàn mà còn giả trang cái gì, đi chết đi!
Trần Phong vừa nói, thân hình đã cực tốc lao lên, một kiếm kinh thiên địa bay ra.
Phương Ngọc Tuệ cảm nhận uy hiếp, vội vàng không nhiều nhiều lời, thi triển thủ đoạn xé rách như không chạy trốn.
Trần Phong nào để nàng chạy thoát, đồng dạng xé mở hư không, đuổi theo, nơi này cách Hải Âu Đảo tới hơn ngàn dặm, Trần Phong cũng có đủ thời gian đuổi theo Phương Ngọc Tuệ, bởi vậy cũng không thiếu chút thời gian này.
Phương Ngọc Tuệ kinh hồn tán đảm, phi độn tại không trung, trong khoảng thời gian ngắn không thể thoát khỏi phạm vi theo dõi của Trần Phong, đuổi theo cũng không mấy khó khăn.
Có Sí Diệm Viêm Long Dực gia tốc, tốc độ của Trần Phong đã đủ có thể sánh ngang với tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ, tự nhiên nhanh hơn rất nhiều so với độn tốc của Phương Ngọc Tuệ, theo giời gian qua đi, khoảng cánh hai người càng lúc càng thu hẹp.
Không qua bao lâu, Trần Phong đã thấy được thân ảnh của Phương Ngọc Tuệ
Vẫn tiếp tục đuổi theo Phương Ngọc Tuệ, khi nàng nhìn thoáng qua lại phía sau, trên mặt trắng bệch, trong lòng kinh hãi, tên quỷ đòi mạng kia đã đuổi tới ngày càng gần.
Mặc dù Phương Ngọc Tuệ đã đẩy độn tốc tới mức cực điểm, thế nhưng so với Trần Phong vẫn còn chậm hơn rất nhiều.
Khoảng cách hai người, còn không tới nghìn trượng, cả hai đều có thể thẫy rõ được ngũ quan trên người đối phương, đồng thời khoảng cách vẫn tiếp tục được kéo gần.
Đột nhiên, Phương Ngọc Tuệ biến đổi phương hướng, độn quang bay nhanh hạ xuống phía dưới một hòn đảo nhỏ, từ bỏ chạy trốn.
Trần Phong có chút ngoài ý muốn, Phương Ngọc Tuệ, dĩ nhiên không tiếp tục đào tẩu, hắn mỉm cười, rất nhanh cũng đi tới chỗ nàng rơi xuống, hai người đứng đối diện nhìn nhau.
Sắc mặt nàng cũng khôi phục lại bình tĩnh, chỉ thấy hai tay nàng nắm hai đầu thắt lưng, kéo nhẹ, thân thể khẽ xoay, áo khoác nhanh chóng mở ra, rơi xuống trên mặt đất.
Một thân thể tuyết trắng hiển lộ ra ngoài không khí, bên trong lớp áo khoác ngoài, Phương Ngọc Tuệ dĩ nhiên không có mặc nội y... chỉ có một bộ khinh sam dệt từ tơ tằm trong suốt, dù thế nào cũng không thể che lấp di cảnh xuân mê người.
Hai khỏa tuyết cầu đầy ắp trước ngực, hai trái anh đào đỏ tươi rung rinh đầy ướt át, đôi chân ngọc thon dài, trong đó còn có một khe sâu mê hoặc, toàn bộ đều rơi vào trong mắt Trần Phong.
Nàng khép nép chéo hai chân. Mỗi bên, hai khỏa tuyết cầu theo động tác thân thể khẽ run, hai trái cây anh đào đỏ mọng càng đung đưa lên xuống.
Trong ánh mắt gợn tình, lúc này Phương Ngọc Tuệ mới liếc mắt nhìn sang Trần Phong, nũng nịu nói.
- Công tử đừng nổi giận, để ta múa cho chàng một điệu, nguyện cùng chàng cá nước thân mật...
Đang lúc nói chuyện, Phương Ngọc Tuệ khẽ liếm đầu lưỡi đỏ tươi quanh bờ môi mọng, cánh tay nhẹ nhàng đong đưa, thân thể hơi xoay tròn, hai chân lúc rời lúc hợp, bộ khinh sam trong suốt không gió mà tự phiêu nhiên bay lượn...
Ngay trên bãi đất trống, trên một hòn đỏn nhỏ hoang vu giữa biển, Phương Ngọc Tuệ thỏa thích nhảy múa.
Theo mỗi lần Phương Ngọc Tuệ vũ động, những chỗ thầm kín trên cơ thể người nữ nhân luôn như cố ý biểu diễn về phía Trần Phong, từng động tác cợt nhả, từng kỹ thuật tràn đầy tính khêu gợi.
Trong lúc khiêu vũ, đôi môi nàng liên tục hé ra rồi khép lại tạo thành một đoàn âm thanh đặc thù, từ trong miệng nàng phát ra không phải là những tiếng có thể diễn tả bằng văn tự thông thường mà tất cả đều là những tiếng kêu rên của nữ nhân trong cuộc mây mưa hoan lạc.
Những thanh âm dâm đãng này rất nhanh liền đan xen lẫn nhau thành một biển âm, như phô thiên cái địa xông vào trong tai Trần Phong.
Trong nháy mắt, trong thiên địa giương như không còn bất luận thanh âm nào khác, chỉ có vạn vạn thanh âm đầy dâm đãng vang lên, từ khắp mọi phương hướng, trên dưới, trái phải, tất cả đều là loại thanh âm này.
Trần Phong trừng mắt nhìn, nữ nhân xích lõa trước mắt tựa hồ không chỉ có một người, cũng không dừng ở hai người...
Lúc này, trước mắt hắn liên tục hiện lên vài cái Phương Ngọc Tuệ xích lõa đang vẫy động những động tác mê hoặc, ánh mắt Trần Phong cứ dần dần mê đi.
Một người... hai người... ba người...
Hắn chăm chú đếm, nhưng mới chỉ kịp đếm tới người thứ ba đã bị những bóng người Phương Ngọc Tuệ làm cho mê man, thế nào cũng không đếm được rốt cục trước mắt có bao nhiêu người.
Mỗi một Phương Ngọc Tuệ đều đang mơn trớn trên da thịt mình, lúc vuốt ve mỗi khỏa tuyết cầu trước ngực, lúc lại trượt xuống cặp đùi ngọc thon mịn, thậm chí là thần vực giữa hai chân...
Mỗi nàng đều làm những động tác khác nhau, thế nhưng các nàng đều có chung một mục đích, tất cả đang dần nhích lại về phía Trần Phong.
Đối diện với hình ảnh dâm loạn, trong mắt hắn nhất thời có chút mê man, mí mắt tựa hồ có treo vật ngàn cân, vô luận Trần Phong có dùng lực thế nào nhưng mí mắt vẫn dần hạ xuống, những tiếng dâm đãng phát ra từ trong miệng Phương Ngọc Tuệ.
Mỗi một tiếng đều thâm nhập vào tận sâu đại não hắn, khiến cho hắn cảm giác khô nóng, ham muốn.
Bất quá, trong mắt Trần Phong tuy rằng mê man nhưng vẫn luôn duy trỳ một tia trong trẻo, mí mắt mặc dù đeo vật ngàn cân nhưng vẫn được hắn hống lên chứ không có hoàn toàn khép lại, hạ thể tuy rằng bị dục hỏa thiêu đốt nhưng vẫn bị Trần Phong đè ép xuống, không có buông thả tâm trí.
Trong lòng Trần Phong lúc này vô cùng chấn động, cũng may Linh Hồn Lực hắn cường đại, chứ không sẽ bị yêu nữ này thôi miên, dùng từ kinh đảm thần hồn cũng không thể hoàn toàn hình dung,
Trần Phong trăm triệu lần không nghĩ tới, yêu nữ này dĩ nhiên lại có được tà công ma đạo lợi hại như vậy, hiện tại Trần Phong tự nhiên có thể một kiếm chém nàng thành hai mảnh, thế nhưng lúc này hắn cũng không vội ra tay, giả bộ bị mê hoặc.
Thấy Trần Phong vẫn đứng yên không nhúc nhích, trong lòng Phương Ngọc Tuệ mừng rỡ, đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi, ánh mắt nhìn xuống nơi hạ thể hắn, thầm nghĩ.
- Tiểu tử thối, ta muốn hấp thu toàn bộ dương khí của ngươi, một tia không chừa, cho ngươi thoát dương mà chết...
Nàng đang thi triển ra con bài chưa lật của mình, một loại bí thuật có khả năng ảnh hưởng linh hồn có tên là Ma Âm Lãng Khúc, loại công pháp này có thể mê thất mục tiêu nhưng lại không có lực công kích chân chính.
Thi triển ra là nhằm gợi lên dục vọng trong lòng mục tiêu đồng thời người thi triển ra cũng phát sinh dâm ý cường liệt, chỉ có thể giao hợp với nam tử, hấp thu dương khí, từ đó mới có thể giải trừ ham muốn.
Bằng không, nếu để cho dục vọng trong lòng quá nặng, không thể phát tiết sẽ dẫn tới bạo thể mà chết.
Đây là pháp quyết dành cho nữ tử tu luyện,, sau khi phát tiết được dục vọng, hấp thu được dương khí trong người nam nhân, tu vi người thi triển sẽ càng tăng thêm một bước.
Còn nếu nam tu không bị Ma Âm mê thất, không tiến hành giao hợp, không chiếm được dương khí của hắn, người thi triển sẽ bị phản phệ, nặng thì bạo thể mà chết, nhẹ thì trọng thương, từ đó về sau bị trầm lạc trong dục vọng.
Thi triển ra Ma Âm Lãng Khúc cũng là việc cực kỳ nguy hiểm, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, đối mặt với tu sĩ có tu vi mạnh hơn chính mình, nữ tu thông thường sẽ không thi triển.
Nàng hát ra những tiếng tà dâm, từng bước tiến lại gần Trần Phong.
Một trượng... năm bước.... bốn bước.... ba bước...
Phương Ngọc Tuệ bước từng bước đi tới trước người Trần Phong, không ngừng vuốt ve thân thể mình, trong miệng càng gấp gáp phát ra Ma Âm Lãng Khúc
Đúng lúc này...
Hai mắt Trần Phong bắn ra kim quang, Vô Cực Phá Thiên Kiếm được bao phủ bởi hỏa diễm cường đại, không kịp cho nàng làm ra hành động.
"Phập..."
Không chút ngăn trở, Vô Cực Kiếm cắm thẳng tới hai khỏa tuyết cầu trước ngực Phương Ngọc Tuệ, hỏa diễm theo thanh kiếm bùng lên, bao phủ cả người nàng vào bên trong.
- A...
Phương Ngọc Tuệ kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, cảm giác đau đớn trên ngực đan lập tức truyền về đại não đan xen lẫn dục vọng khiến toàn thân nàng phải co giật.
Qua mấy lần hô hấp, cảm giác đau nhức mới chiến thắng được dục vọng, giúp nàng thanh tỉnh lại, nàng cúi đầu nhìn trường kiếm đâm xuyên qua tim mình, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.
- Không, như thế nào ngươi không bị Ma Âm mê hoặc.?
Phương Ngọc Tuệ ôm lấy hai khỏa tuyết cầu, đẩy vào trong, tựa hồ như muốn kẹp lấy Vô Cực Kiếm.
Trần Phong không chút biểu tình, tay rút mạnh Vô Cực Kiếm ra khỏi ngực nàng, một vòi máu tươi lập tức phun ra.
Năng lượng Vô Cực cùng Lôi Đình Chân Hỏa tàn phá bừa bãi trong cơ thể nàng, thiêu đốt linh hồn lẫn thể xác.
Phương Ngọc Tuệ há hốc mồm, không thốt ra được lời nào, trong mắt đầy vẻ không cam lòng, thế nhưng sinh mệnh đã tuyệt, cũng không vì nàng mà chậm lại chút nào.
Thình thịch...
Phương Ngọc Tuệ ngã ngược người trên mặt đất, không còn động đậy được nữa, hoàn toàn biến thành một cỗ thi thể, trong nháy mắt bị ngọn lửa bao phủ, hóa thành một đống tro tàn.
Trần Phong ngạo nghễ đứng tại chỗ, tâm thần cảnh giác, nhìn xung quanh nói.
- Còn muốn lén la lén lút tới khi nào, xuất hiện đi!
- .. Tiểu tử! Không nghĩ tới cảm giác của ngươi đúng là nhạy bén như thế!
Trong tiếng cười quái dị, một trung niên nhân không giận tự uy xuất hiện, khí thế đường đường, một thân thực lực hoàn toàn vượt qua qua ba người Quỷ Mộc lúc trước.
Hắn không có che giấu khí tức nữa, dao động như nước, tinh thần lực quanh quẩn, khí tức kia giống như thực chất có thể sinh sôi ép vỡ một phương vòm trời.
Trần Phong chỉ là trong lòng có cảnh giác, nên mới nói gạt một câu, không nghĩ tới đúng là đối phương thật sự đi ra.
- Ngươi là người của Hoàng gia phải không?
Trần Phong lạnh nhạt hỏi, người này cực kỳ cường đại, có lẽ đã đi theo hắn từ đầu tới cuối mà hắn không hề phát giác.
Trung niên kia hơi khựng lại, rồi lập tức cười, nói.
- Người trẻ tuổi đoán không sai, bản tọa là Hoàng Minh Hiên, gia chủ Hoàng gia.
- Nếu ngươi đã biết thân phận của bản tọa, còn không thúc thủ chịu trói đi, để lại cái mạng cho nhi tử ta.!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.