Xích Cước đại tiên này phạm phải sai lầm lớn, rốt cuộc không thể nào khống chế Linh Thổ Hồng Hoang giới nữa, rời đi như vậy, nhưng mà vì sao Lạc Ly cảm thấy trong lòng hắn lại có một sự mừng rỡ?
Lạc Ly nhớ lại lời Cô Bắc Trần nói, Xích Cước đại tiên này tọa trấn ở Linh Thổ Hồng Hoang giới, thật giống như ngồi tù, căn bản không cách nào tu luyện, hiện tại chịu tội rời đi, nhưng mà có thể quay về tông môn tu luyện, cho nên hắn như mừng rỡ từ trong lòng.
Đột nhiên một ý tưởng, xuất hiện trong lòng Lạc Ly, thực ra những gì Cô Bắc Trần làm, kích thương khốn Xích Cước đại tiên, cũng là chuyện mà Xích Cước đại tiên muốn, hắn có phải là đã cố ý âm thầm phối hợp, mượn đó để rời khỏi nơi đây?
Nhưng mà ý tưởng này, Lạc Ly lập tức đè ép lại, không được nghĩ, không được nói, đối với Địa tiên, tất cả đều đương một hữu sinh.
Lạc Ly nói: “Tiên trưởng, ngài phải rời khỏi nơi đây? Không biết tiên trưởng có chuyện gì cần ta làm không? Xin cứ phân phó!”
Xích Cước đại tiên này đối với mình, trong sáng trong tối, chiếu cố vô cùng, trên đời không có vô duyên vô cớ yêu quý như vậy, tất có nguyên nhân.
Xích Cước đại tiên nhìn Lạc Ly, nói: “Ài, vốn, thực sự còn có một chuyện muốn cầu ngươi, sở dĩ ta trấn thủ nơi đây, chính là Long Thần giáo kia áp bức Ngọc Tiêu môn của ta, bức bách ta làm chức vụ này, lấy đó để cản trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-doc-hanh/2531279/chuong-1466-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.