Chương trước
Chương sau
Khi ánh mặt trời vàng rực xuyên quan rừng trúc, thỉnh thoảng lại có tiếng chim kêu, chỉ càng mang theo cảm giác càng thâm u tĩnh lặng, Lạc Ly cảm thấy mình được vây bởi một vùng xanh biếc u nhã.

Lá trúc được gió thổi hơi hơi rung động, phát ra những tiếng xào xạc.

Đây là chuyện gì?

Lạc Ly tinh tế cảm nhận vùng trời đất này, nhất thời biết, ở đây vẫn là Linh Thổ Hồng Hoang giới, lúc này thiên địa trọng tố, đã hoàn tất, tất cả quy nguyên, thời đại mới bắt đầu.

Đến lúc này, trên đại địa, tất cả đều khôi phục lại bình thường, nhưng mà những phòng ốc, đường xá mà nhân loại xây dựng đều đã biến mất, hoàn toàn là cảnh sắc thiên nhiên sơ khai.

Nhân tộc đều bị đưa về, từ nơi nào truyền tống rời đi thì sẽ quay về nơi đó.

Lạc Ly chần chờ, giống như cảm giác được cái gì, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở không xa, có mười bốn bóng người, ở ngay phía sau Lạc Ly.

Bọn họ đều bị vây trong trạng thái hôn mê, chính là Trần Như Mộng, Vạn Lý Trường Không, còn có mười hai chân linh.

Lạc Ly nhìn thấy Trần Như Mộng, Vạn Lý Trường Không, muốn động thủ, đột nhiên trước người Lạc Ly xuất hiện một người. Rõ ràng chính là Xích Cước đại tiên!

Lạc Ly sửng sốt, nhìn về phía Xích Cước đại tiên, Xích Cước đại tiên kia sắc mặt tái nhợt, chắc hẳn là bị trọng thương, nhưng mà trong mơ hồ vẻ mặt lại có nét vui mừng.

Xích Cước đại tiên nhìn Lạc Ly, hơi hơi gật đầu. Nói: “ Mười bảy ức bảy ngàn ba trăm sáu mươi tư vạn năm ngàn tám trăm hai mươi ba người, ngươi là người đầu tiên tỉnh lại, khó trách có thể kích sát Đại La Hỗn Nguyên Kim tiên, quả nhiên khác với người thường!”

Lạc Ly hành lễ, nói: “Bái kiến Xích Cước Tiên trưởng!”

Xích Cước đại tiên lắc lắc đầu nói: “Đa tạ, đa tạ ngươi thay ta dẹp loạn phản chính, diệt sát Cô Bắc Trần kia! Bằng không thì thảm rồi, không biết bao nhiêu nhân tộc vì ta mà chết. Đa tạ!

Nói xong, hắn khom người với Lạc Ly!

Bởi vì Cô Bắc Trần, Xích Cước đại tiên bị thương, truyền tống không cách nào tiến hành, không ít nhân tộc bị chết, Lạc Ly kích sát Cô Bắc Trần, tất cả khôi phục bình thường, cho nên có thể nói. Lạc Ly gián tiếp cứu không ít người.

Lạc Ly nói: “Thật ra ta cũng không có làm cái gì, ta chỉ là không muốn chết. Cô Bắc Trần kia khinh người quá đáng!”

Xích Cước đại tiên lắc đầu nói: “Không tệ, quá khứ của Cô Bắc Trần này đều bị vùi lấp trong lịch sử, sau hạo kiếp lần này, ta cố ý tra xét một chút, chỉ có trong Ngọc Tiêu điện phủ của tông môn ta, còn giữ lại chút ký lục về hắn.

Nhưng mà ghi chép kia cũng không được đầy đủ, người này là cường giả cùng thời với Tiên Đế Dư Tắc thành, sau khi phi thăng tiên giới, làm được vô số đại sự, xưng bá một phương. Hình như có một đồ đệ, là tiên đế đạo lữ.

Bởi vì đồ đệ này, ân ái dây dưa, hắn và Tiên Đế nhiều lần chiến đấu, nhưng mà đều thất bại không chết, nhiều lần đoạt xá trọng sinh.

Cuối cùng Tiên Đế, Kiếm Đế và rất nhiều cường giả, rời khỏi tiên giới, hắn tưởng mình có thể xưng bá tiên giới, muốn làm gì thì làm, giết chóc vô số, bị Tạo Hóa chi chỉ phong ấn!

Lại có truyền thuyết nói, người này giỏi nhất là đoạt xá, nhưng mà đoạt xá quá nhiều dẫn đến tiên hồn hỗn loạn, cuối cùng điên cuồng, tự tìm đường chết!”

Lạc Ly gật đầu, nói: “Không sao, những chuyện trong quá khứ đều là vô nghĩa, dù sao hắn cũng đã chết rồi!”

Xích Cước đại tiên nhìn Lạc Ly, lắc đầu lại nói: “Đại La Hỗn Nguyên Kim tiên, là vĩnh hằng bất tử bất diệt!

Câu này cũng không phải là giả!

Bằng không, vì cái gì tạo hóa chi chủ lại phong ấn hắn mà không phải giết chết, đừng thấy ngươi lần này giết chết hắn, có lẽ trong tương lai, có lẽ ở một minh xử không biết, hắn sẽ sống lại.”

Nghe tin tức này, Lạc Ly cả kinh nói: “Hắn còn có thể sống lại?”

Xích Cước đại tiên gật đầu nói: “Khẳng định có thể sống lại, nhưng mà trong một ngàn năm tới, chắc chắn là không thể.

Ta thấy Hỗn Nguyên thất lực hắn tu luyện ngàn vạn năm, đều bị ngươi chiếm đoạt, lần này thương cân động cốt, không có mấy ngàn năm, sợ là khó có thể sống lại!”

Lời này vừa nói ra, Lạc Ly nhẹ nhàng day day trán, trên trán kia có một ấn kí, chính là thất lăng thủy tinh mà Cô Bắc Trần ngưng luyện.

Vừa chạm vào, trong nháy mắt, thủy tinh kia vỡ nát, hóa thành thần thức vô tận, rót vào trong đầu Lạc Ly.

Thần thức này, đều là pháp môn tu luyện, là sở tu cả đời Cô Bắc Trần này, là toàn bộ bí truyền của Hỗn Nguyên Kiếm phái.

Bí truyền này, nhanh chóng rót vào trong đầu Lạc Ly, hơn nữa mỗi một bí truyền, giống như Lạc Ly tu luyện vô số năm, nắm giữ vô cùng thành thạo.

Nói đến cùng, Cô Bắc Trần kia muốn đoạt xá, tiền hành được một nửa, thân hình này của Lạc Ly đã là thân thể của hắn, mặt khác rất nhiều pháp thuật hắn nắm giữ, cũng chính là pháp thuật của Lạc Ly.

Lạc Ly thấy đầu óc tê rần, mắt mờ đi, thiếu chút nữa thì hôn mê, hơn nửa ngày mới phản ứng lại.

Đột nhiên hắn hiện ra, ở bên cạnh mình, có hai mỹ nữ, đỡ chính mình, nhu tình yên lặng nhìn Lạc Ly, vạn phần ôn nhu.

Chính là Trần Như Mộng, Vạn Lý Trường Không!

Các nàng nhìn thấy Lạc Ly tỉnh lại, nói: “Bái kiến chủ công!”

Trong ánh mắt kia mang theo sự sùng bái và yêu thích vô tận, vì Lạc Ly nguyện ý trả giá tất cả!

Lạc Ly nhíu mày, nói: “Đây là chuyện gì vậy?”

Xích Cước đại tiên nói: “Cái này xem như là tiên sủng linh cơ của ngươi rồi!

Các nàng là đạo lữ của Cô Bắc Trần, nhưng mà trong phong ấn, gần như bị tiêu tán, mất đi ký ức quá khứ, tiến hành đoạt xá, lại sống lại.

Nhưng mà lần này Cô Bắc Trần bị ngươi giết, các nàng đoạt xá không hoàn toàn, chỉ có bản thân thăng thể, coi ngươi là chủ, bởi vì Cô Bắc Trần đoạt xá thân thể của ngươi, hắn chính là ngươi, ngươi chính là hắn!”

Lạc Ly nhíu mày, nói: “Cái này, cái này không có vấn đề gì chứ?”

Xích Cước đại tiên lắc đầu nói: “Ta thay ngươi kiểm tra xét, cũng làm cấm chế rồi, yên tâm đi, các nàng là toàn tâm toàn ý phục vụ ngươi!

Nếu ngươi không thích, chỉ nói một câu thôi, các nàng sẽ tự sát, nhưng mà các nàng là Đại Thừa hậu kỳ, hơn nữa còn đều là tiên thân băng thanh ngọc khiết, thân xử tử, có thể gặp chứ không thể cầu, ngươi nghĩ thế nào!”

Lạc Ly nhìn về phía Trần Như Mộng, Vạn Lý Trường Không!

Trần Như Mộng tóc mây dài rủ xuống đến đùi, mặt mày như tranh, da trắng hơn tuyết, hơn nữa linh khí nồng đậm, con mắt sâu thẳm khiến cho trong vẻ vũ mị lại có thêm một khí chất nhu nhược uyển ước, khiến người yêu thương.

Vạn Lý Trường Không là một thiếu nữ, dáng người cao gầy, gương mặt hơi ngăm cũng không hoàn toàn mịn màng nhưng lại như tỏa ra hào quang mông lung, man dại, vô cùng có sức sống!

Ánh mắt giao nhau, trong mắt nàng, Lạc Ly chỉ nhìn thấy sự tôn kính, yêu thích, trung thành, không có cảm giác nào khác, diệt sát như vậy, có chút đáng tiếc!

Xích Cước đại tiên nhìn về phía bốn phương, nói: “Tốt rồi, các nhân tộc bắt đầu thức tỉnh rồi!

Tất cả trọng lai, ta phạm phải sai lầm lớn, không thể nào ra sức vì tông môn nữa rồi, ta cũng phải đi đây!

Lạc Ly, duyên phận của chúng ta chỉ đến đây thôi, bởi vì thiên địa hạo kiếp này, ta gây ra đại họa, dựa theo quy định, ta chỉ có thể rời khỏi Linh Thổ Hồng Hoang giới, về quy tông môn bế quan tu luyện, rốt cuộc không thể nào giúp ngươi được nữa, ngươi tự lo cho mình đi!”

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.