Chương trước
Chương sau
Có người nói: “May quá, đúng là may quá, xem ra đối phương chỉ nhìn trúng Kim Đan chân nhân! Đúng rồi, các ngươi có ai quen Vụ Ẩn chân nhân cùng Lạc Thiên chân nhân không?”

Bị hỏi như thế, mọi người lập tức sửng sờ, nói: “Ta chưa nghe nói qua!”

“Ta cũng chưa nghe nói qua!”

Lúc này một tu sĩ dè dặt nói: “Có biết hay không cũng không còn quan trọng, sợ là sẽ không còn ai nhìn thấy bọn họ nữa rồi!”

Mọi người đều rùng mình, đúng là như thế.

Thế nhưng không ai chú ý tới, tu sĩ vừa lên tiếng, mặt cười thản nhiên. Hắn chính là Lạc Ly, đổi một tấm mặt nạ khác, núp giữa mọi người.

Lạc Ly núp giữa mọi người nhưng không ai phát hiện ra tung tích của hắn.

Mọi người tụ tập ở chỗ này một lát thế nhưng không ai tìm thấy hắn, hết cách, cuối cùng tách nhau ra, Lạc Ly cũng rời khỏi.

Thế nhưng hắn không quay về Quỷ Tổ Thành mà tìm một nơi yên lặng, sử dụng thần thông của Thái Sơ Động Thiên, để lại một ấn ký trên tảng đá, sau đó biến mất không thấy. Hắn quay lại Thái Sơ Động Thiên kiểm kê thu hoạch.

Hai Kim Đan chân nhân nọ bị nhốt trong Bạch Hổ lao, nhìn hai người bọn họ, Lạc Ly có chút do dự.

Ánh mắt của Lạc Ly hiện tại đã không còn như trước kia nữa, không phải Kim Đan chân nhân thượng môn thì Lạc Ly căn bản thấy chướng mắt. Trừ phi giống Mộc mỗ mỗ, có tài năng đặc thù, nếu không thì dùng bọn họ chế tạo Hư Linh Kim Đan chân nhân cũng không có nhiều ý nghĩa.

Hư Linh Kim Đan chân nhân như thế, nói không chừng còn phải lãng phí một thiên địa linh vật. Theo như lời Lưu Nhất Phàm nói, thiên địa linh vật ở Hỗn Nguyên tông còn có diệu dụng khác, chỉ là mình chưa biết mà thôi, Lạc Ly không dám lãng phí.

Thế nhưng nếu thả bọn họ thì Lạc Ly cảm thấy không cam lòng. Một quả Kim Đan của Kim Đan chân nhân trị giá trăm vạn linh thạch, bọn họ đuổi giết mình, nếu mình bị bọn họ bắt lấy, có lẽ chết không có chỗ chôn. Rơi vào tay của mình thì đừng oán trời trách đất.

Cho nên Lạc Ly chỉ có thể quyết định nhốt vào Bạch Hổ lao trước, sau này tính sau.

Mặc kệ bọn họ, hắn bắt đầu kiểm kê vô số bảo vật vừa cướp được, cuối cùng kiểm kê xong, cướp ít nhất bốn trăm tu sĩ, linh thạch lên tới một trăm vạn, các loại tài liệu, phù lục, đan dược, bí tịch cũng có thể bán được ba trăm vạn.

Số tiền bỏ ra cho pháp bảo đính chế cùng bí tịch ở chỗ Lưu Nhất Phàm chớp mắt quay lại tay, quả nhiên không kiếm tiền phi nghĩa thì không giàu! Đến lúc này gia sản của Lạc Ly lại trở lại một ngàn bảy trăm vạn.

Ngoài ra còn có một kinh hỉ ngoài ý muốn. Lần cướp bóc này cướp được một tứ giai pháp bảo Tu La Thiên Cương Ấn, giá trị ít nhất hai trăm vạn, vừa lúc thích hợp với Thạch Ngư Kinh Thiên Sát, có thể dùng làm pháp bảo dung hợp. Chẳng trách tu sĩ kia lại liều chết chống cự.

Kiểm kê, thu thập những thứ này xong xuôi, Lạc Ly rời khỏi Thái Sơ Động Thiên. Suy nghĩ một hồi, hắn đi tiếp về phía trước, bay tới Già La di tích, nơi đó là một trong các cửa vào thánh sơn. Dù trên đường xảy ra rất nhiều chuyện nhưng điểm đến vẫn không thay đổi.

Không lâu sau Lạc Ly đã tới Già La di tích, cổ thành to lớn vẫn nguy nga hùng vĩ như thế. Ở bên cửa vào cổ thành. Nhìn từ xa, nơi đó tụ tập vô số tu sĩ.

Những tu sĩ này đều đang xếp hàng, trước đội ngũ là một truyền tống trận rất lớn, mọi người yên lặng chờ đợi.

Lạc Ly tới đây, lẫn vào trong những tu sĩ này. Chỉ nghe những tu sĩ này đang thảo luận chuyện vừa xảy ra:

“Ngươi biết chưa, cái đám Mãng Sơn ngũ hung cùng Thập Long hội bị người ta thu thập rồi!”

“Chuyện gì thế?”

“Cái đám này muốn đánh cướp tu sĩ kiếm lớn ở Bát Phương Linh Bảo trai. Kết quả bị người ta đen ăn đen, bị người nọ cướp ngược một phen.”

“Đáng, không chịu nhìn xem người ta là ai. Vô số tu sĩ, vì sao chỉ có một mình hắn có thể kiếm lớn. Vừa nhìn là biết có quan hệ với Bát Phương Linh Bảo trai, sao có thể đơn giản.”

“Phải, phải, người nọ tuyệt đối là thượng môn công tử ca, thụ hạ có ba mươi sáu Kim Đan chân nhân!”

“Không phải chứ, ba mươi sáu Kim Đan chân nhân, sao có thể chứ, ta thấy tám phần là ảo thuật, đám đó bị người ta lừa gạt, sợ tới mức tè ra quần, đâu còn phân nõ người thật người giả chứ!”

“Đúng vậy, ngươi nói cũng có chút đạo lý, ta nói mà, làm sao có thể có ba mươi sáu Kim Đan chân nhân làm thủ hạ được chứ? Thế nhưng Mị Phương chân nhân cùng Điển Li chân nhân hoàn toàn mất tích, không còn tung tích!”

“Hai tán tu mà thôi, ngươi có thấy Kim Đan bàng môn tả đạo nào đi cướp không. Nhìn sơ là biết kẻ đó không phải là kẻ dễ chọc, chính bọn họ ngốc, hết cách cứu!”

“Ha ha ha, đúng là tự làm bậy, không thể sống!”

“Thật ra ngươi nói có ba mươi sáu Kim Đan chân nhân làm thủ hạ thì ta có chút đoán ra tu sĩ kiếm lớn kia là ai rồi!”

“Lưu sư huynh, ngươi nói hắn là ai?”

“Thiên hạ có nhiều môn phái, có pháp thuật thần kỳ như thế, không ngoài Hỗn Nguyên tông!”

“Chúng Sinh Lâm của Hỗn Nguyên tông đúng là như thế, thế nhưng ta có quen Vương Đức Hổ đóng ở phủ đệ Hỗn Nguyên tông ở Quỷ châu, Chúng Sinh Lâm mà hắn tu luyện là Thánh Viên Đạo, không phải là Kim Đan chân nhân gì đó?”

“Nhà ngươi tin tức trì độn rồi, Vương Đức Hổ đã quay về Hỗn Nguyên tông, đệ tử đang đóng ở phủ đệ Hỗn Nguyên tông gọi là Lạc Ly!”

“Thì ra là vậy, Lạc Ly, Lạc Ly, ta thấy tám phần là người này!”

Lạc Ly âm thầm gật đầu, quả nhiên thiên hạ vô số anh hùng, có người đã đoán ra được thân phận của mình.

Hắn lặng lẽ tới gần những người này, lúc này phía trước có người hô lên:

“Thánh địa mở rồi, thánh địa mở rồi!”

Tu sĩ ở đội ngũ đằng trước bắt đầu tiến vào truyền tống trận, đồng thời cũng có người bắt đầu chạy ra ngoài.

Lạc Ly tỉ mỉ quan sát, đi vào ba trăm người, thế nhưng khi đi ra chỉ có hơn một trăm tám mươi người, trong đó có người còn bị thương, đi lại khó khăn!

Có người hỏi: “Trương sư huynh, tại sao ngươi bị thương vậy. Ta thấy vừa rồi năm người các ngươi cùng nhau đi vào trong đó, tại sao lại chỉ có một mình ngươi ra ngoài thế!”

Trương sư huynh nói: “Ài, chỉ còn ta còn sống ra ngoài, bốn người bọn họ đều chết cả rồi!”

Nghe vậy, mọi người lập tức kinh hãi, hỏi: “Tại sao lại như vậy, chẳng phải thượng môn mở thánh sơn ra để cho chúng ta tu luyện hay sao? Tại sao lại còn chết người!”

Ở Quỷ châu, tu sĩ đều gọi Cửu U Quỷ Minh tông là thượng tông.

Trương sư huynh nói: “Lần mở cửa này, thượng tông đúng là có ý tứ, không chỉ mở một nhánh núi của thánh sơn để chúng ta thăm dò tu luyện nữa mà mở hết tất cả phúc địa trong đó!”

Lời này vừa dứt, lập tức có người ngạc nhiên hô lên: “Không phải chứ! Lần này chỗ chúng ta mở ra nhánh núi Độc Hồn, như vậy phúc địa chính là Vạn Độc Quỷ Càn Khôn!”

Trương sư huynh nói: “Phải, Vạn Độc Quỷ Càn Khôn, cơ hội vô số, năm người chúng ta nổi lòng tham, kết quả chỉ còn một mình ta còn sống sót!

Các vị đạo hữu, nhớ kỹ, trước khi tới Vạn Độc Quỷ Càn Khôn, nhất định phải cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận! Một bước sai thì sẽ chết ở nơi đó!”

Nói xong, Trương sư huynh chậm rãi rời khỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.