Chương trước
Chương sau
Trong ngôi chùa này tuy rằng không có nữ quỷ, thế nhưng có thứ còn kinh khủng hơn nữ quỷ rất nhiều, đó là Kim Đan chân nhân!

Một dọc Kim Đan chân nhân đứng ngạo nghễ trên không, chậm rãi tách thành hàng, nhìn ra phía xa.

Có khoảng ba mươi sáu người đứng thành bốn hàng, một hàng chín người, uy phong lẫm lẫm!

Trong đó có hai mươi hai người là giả, là bùa chú biến ra, thế nhưng có mười bốn người là thật, phát ra uy áp Kim Đan. Kim Đan uy áp này thổi qua, thiên địa rung chuyển!

Tu sĩ đuổi giết bay tới nơi này thì sửng sốt, có người lập tức hô lên:

“Không hay, là Lan Nhược tự, mọi người mau tránh!”

Thế nhưng bọn họ đã nghe thấy thần âm, tuy muốn né tránh thế nhưng cả đám đều bay vào bên trong Lan Nhược tự!

Có người hô: “Không sao, mọi người không phải sợ, chúng ta nhiều người mà hắn thì chỉ có một, mọi người hợp sức…”

Phốc thử, đầu sọ của tu sĩ đó bị đánh nát, thi thể ngã xuống, nhìn qua, chỉ thấy ở đó có một hàng Kim Đan chân nhân, ai nấy đều phóng thích uy áp Kim Đan, tất cả tu sĩ đều trừng mắt.

Có người bắt đầu đếm: “Một, hai, ba…”

“Mười, hai mươi, ba mươi… ba mươi sáu!”

Toàn bộ tu sĩ đuổi theo đều trợn mắt, ba mươi sáu Kim Đan chân nhân. Cả đám nhìn bọn họ, uy áp Kim Đan áp tới, mọi người đều trừng mắt!

Đây là ba mươi sáu Kim Đan chân nhân, ngay cả bốn Kim Đan chân nhân đuổi giết cũng há hốc mồm, quá đáng sợ rồi, chuyện này, chuyện này là thật hay giả đây!

Có người phản ứng, muốn chạy trốn, thế nhưng ánh mắt của mấy Kim Đan chân nhân nhìn hắn, cả người hắn lập tức xụi lơ, chết dưới đại trận trong Lan Nhược tự. Muốn chạy trốn, rất khó, nhất thời ai cũng thành thật, không dám phản kháng!

Tất cả mọi người nhìn bốn Kim Đan chân nhân, để bọn họ cầm đầu, xem bọn họ làm gì!

Có Kim Đan chân nhân vừa định hô lên: “Mọi người liều mạng thì cũng còn một đường sinh cơ!”

Ai ngờ một Kim Đan chân nhân đã hô ngay: “Vụ Ẩn ta đầu hàng, ta đầu hàng!”

Một Kim Đan chân nhân khác cũng hô: “Lạc Thiên ta cũng đầu hàng, ta đầu hàng!”

Hai Kim Đan chân nhân khác trừng mắt, gì thế này? Bốn Kim Đan chân nhân đã có hai người đầu hàng, ý chí chiến đấu lập tức giảm sút phân nửa.

Đồng thời bọn họ phát hiện bên cạnh mỗi người đều bị ba Kim Đan chân nhân bao vây theo hình chữ Phẩm. Uy áp Kim Đan của mấy Kim Đan chân nhân tới đây bao vây phóng thích ra ngoài đều mạnh mẽ hơn bọn họ gấp mấy lần, mọi người không thể không thành thật, không dám phản kháng.

Vụ Ẩn chân nhân cùng Lạc Thiên chân nhân cầm đầu đầu hàng, thành thành thật thật nghe theo mệnh lệnh, bay vào trong một điện phủ, ngồi vào một vị trí.

Mọi người giống kẻ mù chỉ biết đi theo người khác, thấy có người đầu hàng thì đầu hàng, hai Kim Đan chân nhân còn lại ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cũng đi theo mọi người, bọn họ bay tới nơi đó, ngồi xuống.

Bọn họ chậm rãi ngồi xuống, không chú ý rằng bên ngoài có một vạch tường đá, bọn họ đã đi vào trong tường vây.

Về phần những tu sĩ khác, nhìn thấy bốn Kim Đan chân nhân đều chịu thua đầu hàng, bọn họ cũng không thể không đầu hàng, thế nhưng đối với bọn họ, đối phương lại không hề khách khí.

Một Kim Đan chân nhân quát lên:

“Mọi người đứng dựa tường ngay ngắn, hai tay ôm đầu, từng người một qua đây, giao hết toàn bộ linh thạch pháp khí ra đây!”

“Giao ra linh thạch, sẽ tha cho bọn ngươi, có tư tàng, giết không tha!”

“Mau lên mau lên, đứng ngay vào, thành thật một chút!”

Ai mà không phục thì lập tức có Kim Đan chân quân qua đó hành hung, nếu như phản kháng thì trực tiếp giết chết.

Gì mà Hắc Sơn thất huynh đệ, gì mà Mãng Sơn ngũ hung, gì mà Thập Long hội, tất cả đều thành thật đứng dựa vào tường, cả đám hai tay ôm đầu, bắt đầu xếp hàng.

Vụ Ẩn chân nhân nói: “Ta đầu hàng, ta giao! Ta giao!”

Hắn bắt đầu giao ra pháp bảo trữ vật của mình.

Do hắn cầm đầu, Lạc Thiên chân nhân cũng bắt đầu giao bảo vật ra. Những người khác nhìn thấy có Kim Đan chân nhân không phản kháng mà giao ra bảo vật, ai nấy đều bắt đầu giao nộp bảo bối!

Lòng đau như cắt, những thứ này đều là tích lũy biết bao năm của mình, thế nhưng đối phương thế lực khổng lồ, Kim Đan chân nhân cũng đầu hàng, mình không đầu hàng, không giao, đó là chết!

Còn sống thì còn có cơ hội, mọi người khẽ cắn môi, bắt đầu giao nộp túi trữ vật cùng pháp khí của mình.

Cả đám cướp bóc không thành còn bị bắt giao nộp túi trữ vật của mình, giao ra toàn bộ linh thạch cùng pháp khí.

Lúc này tu sĩ ở phía sau đuổi tới, bị thần âm hấp dẫn, cũng bay vào trong trận.

Sau khi tiến vào thì bị Kim Đan chân quân quát: “Đứng dựa vào tường, hai tay ôm đầu, từng người một tới đây, giao nộp toàn bộ linh thạch pháp khí trên người ra!”

Bọn họ muốn phản kháng, thế nhưng nhìn thấy hàng dài chờ nộp bảo bối ở phía trước, lại nhìn thấy Kim Đan đầy trời, cả đám lập tức khóc thầm, qua đó xếp hàng.

Cũng có người hung hãn muốn phản kháng, thế nhưng bị chém chết ngay lập tức, thi thể vỡ thành từng mảnh văng khắp bốn phía!

Có người kéo quan hệ: “Lan Nhược tự tiền bối, ta là Quỷ Sát tông, chúng ta là minh hữu, thả ta đi!”

“Ta sai rồi, ta sai rồi, ta giao, ta giao!”

“Ta là đệ tử Cửu U Quỷ Minh tông, các ngươi dám cướp ta! Các ngươi không sợ…”

“Ta sai rồi, đừng đánh, ta giao, ta giao!”

Cũng có một vài tiểu tu sĩ lén lút giấu một ít linh thạch, tránh thoát kiểm tra, vui sướng không thôi. Bọn họ lại không phát hiện, chỉ cần không phải là đồ vật quý giá thì những Kim Đan chân nhân này chỉ lặng lẽ nhìn họ một cái, cố ý thả bọn họ, để tránh chó cùng rứt giậu.

Cũng có người hô: “Ta chỉ đi qua, ta đi qua thôi, van cầu các ngươi hãy thả ta đi!”

Thế nhưng bị Kim Đan chân nhân đá một cước, nói: “Đi qua gì chứ, qua đó xếp hàng, muốn chết hay sao!”

Mặc kệ thiệt giả, đã tới đây rồi, cho dù chỉ đi qua thì chỉ có thể coi như ngươi xui xẻo!

Cứ như vậy cả đám giao nộp linh thạch bảo vật, bị Lạc Ly cướp sạch không còn. Thế nhưng Lạc Ly cũng rất giữ chữ tín, sau khi cướp bóc xong thì cũng không giết mà là tha hết.

Mọi người bị cướp sạch sành sanh, sau đó cả đám bị vứt khỏi Lan Nhược tự, cuối cùng Lan Nhược tự chớp lóe rồi biến mất hoàn toàn, tất cả Kim Đan chân nhân đều biến mất, chỉ còn lại một đám tu sĩ khổ bức vừa bị cướp xong.

Bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cả đám bi thương không thôi. Của cải bao nhiêu năm bị cướp sạch, hoàn toàn biến thành kẻ nghèo, có người không nhịn được mà gào khóc.

Thế nhưng cũng có người nói: “May quá, may quá, người đó chỉ cướp chúng ta thôi, thật là may quá!”

Có người mắng: “Ngươi còn nói may, bị cướp mà ngươi còn thấy may mắn!”

Người nọ nói: “Sao không may chứ, ngươi có thấy Mị Phương chân nhân cùng Điển Li chân nhân đâu không?”

Mọi người lập tức phát hiện, bốn Kim Đan chân nhân đều biến mất, không có xuất hiện. Mọi người thở dài một hơi, e là bọn họ dữ nhiều lành ít rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.