Chương trước
Chương sau
Đến lúc này cả hai thiên địa linh thủy thiếu hai giọt, không đủ một phần thiên địa linh thủy. Thế nhưng Lạc Ly nắm giữ Biện Tài thuật, hắn bắt đầu thi pháp, chậm rãi đặt linh thạch vào thiên địa linh thủy, chậm rãi uẩn dưỡng, nửa năm sau chúng nó sẽ khôi phục lại ba mươi sáu giọt, đủ số một phần.

Lạc Ly cất hết hai thiên địa linh thủy, hắn bắt đầu ngồi xuống bồ đoàn, nhắm mắt nghiên cứu!

Hai tháng sau thí luyện Phá Kén Trọng Sinh sẽ bắt đầu, thí luyện này kiểm tra lý giải cùng độ nắm giữ của đệ tử ngoại môn với Bàn Cổ Phủ cùng Phá Giáp Trùy. Mà hai Hỗn Nguyên Lục Tuyệt này, Lạc Ly vẫn chưa bắt đầu tu luyện, thế nhưng hắn đã báo danh tham gia thí luyện lần này.

Thời gian gấp gáp, chỉ hai tháng, Lạc Ly phải nắm giữ Bàn Cổ Phủ cùng Phá Giáp Trùy, đến lúc đó trên cửu môn thí luyện, phá môn thông qua!

Lạc Ly cất hết toàn bộ thiên địa linh vật, những bảo bối đó tạm thời không có tác dụng quá lớn với Lạc ly, nhưng khi tiến vào nội môn Hỗn Nguyên tông thì những bảo bối đó sẽ trở nên quan trọng. Giá trị lớn nhất của Hỗn Nguyên tông đó là bảo vật xây dựng Động Thiên Thiên Địa, vật có giá trị thứ hai là thiên địa linh vật.

Thu hồi thiên địa linh vật, Lạc Ly tĩnh tâm vô niệm, đưa thân thể mình vào trạng thái tốt nhất, hắn chuẩn bị tu luyện Bàn Cổ Phủ cùng Phá Giáp Trùy.

Đúng lúc này, ngọc bài môn phái đột nhiên truyền tới một đạo thần niệm, có người gõ cửa.

Lạc Ly sửng sốt, trước đó hắn đã bố trí, chỉ cần mình tu luyện, chỉ có vài người đặc biệt đến gõ cửa thì ngọc bài môn phái mới nhắc nhở hắn, những người khác thì ngọc bài môn phái sẽ không thông báo, là ai tới gõ cửa nhỉ?

Lạc Ly đứng dậy, tạm dừng tu luyện, đi tới đại môn, đến cửa động phủ của mình, sử dụng pháp trận nhìn ra bên ngoài. Sửng sốt, không ngờ ngươi tới lại là Thiên Đô sư huynh.

Thiên Đô sư huynh là đệ tử của Hổ Thiện Chân Nhân, truyền thuyết kiếp trước của hắn là cao nhân Đô Thiên Giáo, thậm chí có thể là Tiên mê trần. Nhập môn trăm năm, đã sáng chế năm Chúng Sinh Lâm đại đạo: Cự Quy Đạo, Băng Ma Đạo, Thánh Bằng Đạo, Chiến Quỷ Đạo, Huyền Thư Đạo! Lần trước ở Thiên Lãng Môn, Lạc Ly được hắn tặng một con Lôi Bằng…

“Sao lại là hắn, hắn muốn gì?”

Lạc Ly hơi chần chờ, nhưng vẫn mở cửa ngay lập tức, nói: “Ra mắt Thiên Đô sư huynh!”

Thiên Đô sắc mặt âm trầm, nói: “Mấy tháng không gặp, bản lãnh của Lạc Ly sư đệ thật giỏi.”

Lạc Ly sửng sốt, hắn có cảm giác kỳ quái, Thiên Đô sư huynh tới đây để vấn tội. Hắn nói: “Mời sư huynh vào, sư huynh mau vào trong.”

Lạc Ly mời Thiên Đô sư huynh vào trong phòng. Lập tức pha trà, lấy linh quả ra chiêu đãi sư huynh.

Thiên Đô sư huynh sắc mặt âm trầm, chờ Lạc Ly làm xong, nói:

“Lạc Ly sư đệ, không biết Lôi Bằng khỏe chứ?”

Lời này vừa ra, Lạc Ly nhất thời ngậm miệng, đang muốn giải thích thì Thiên Đô sư huynh nói tiếp:

“Tuy ta đã tặng con Lôi Bằng đó cho ngươi, sống chết do ngươi. Bất kể ngươi bán đi hay bị chết trận, bị người khác đánh nhừ thì cũng là số mệnh của nó. Nhưng không biết vì sao tối hôm qua ngươi vô cớ hành hạ nó tới chết?

Lôi Bằng bị chủ nhân hành hạ tới chết. Rên rĩ mà chết. Vật đó do thần niệm của ta sáng tạo, lòng ta cảm ứng được nỗi đau đó, cho nên cố ý tới đây hỏi Lạc Ly sư đệ. Nó không tốt ở chỗ nào, vì sao lại hành hạ nó tới chết như thế?”

Nói tới đây, Thiên Đô sư huynh nhìn Lạc Ly, hai mắt đứng im, một loại khí thế cường đại khó diễn tả bằng lời chậm rãi xuất hiện trên người hắn.

Lạc Ly giận dữ trong lòng, nói: “Đáng hận, đáng hận!”

Thì ra là như vậy, hôm qua Phạm Vô Kiếp bị mình đánh bại hoàn toàn, sau khi trở về thì ôm hận trong lòng, cuối cùng trút lửa giận của mình lên trên người Lôi Bằng, hành hạ Lôi Bằng tới chết, bị Thiên Đô sư huynh cảm ứng được, tới đây vấn tội.

Lạc Ly mở miệng nói: “Thiên Đô sư huynh, chuyện là thế này!”

Hắn kể lại chuyện mình vì muốn thuê phi chu nên không thể không bán Lôi Bằng, kết quả bị lừa, bị Phạm Vô Kiếp mua. Hôm qua mình đại thắng Phạm Vô Kiếp, đối phương lấy Lôi Bằng ra trút giận. Chậm rãi nói hết toàn bộ mọi chuyện.

Trong quá trình nói chuyện này, Lạc Ly cảm nhận thấy chân nguyên biến hóa, Thiên Đô sư huynh im lặng sử dụng bí pháp dò xét lời của mình là thật hay giả.

Nghe Lạc Ly giải thích, Thiên Đô sư huynh nhìn Lạc Ly, thần sắc thay đổi, không còn âm trầm nữa, hắn nói:

“Lôi Bằng tặng ngươi rồi, bất kể ngươi bán hay tặng người khác thì cũng là chuyện bình thường. Xem ra chuyện này đúng là không liên quan với ngươi. Được rồi, ta đã hỏi rõ chuyện này rồi, ta đi đây!”

Nói xong, Thiên Đô sư huynh đứng lên muốn rời khỏi. Lạc Ly đưa tay giữ Thiên Đô sư huynh lại, nói:

“Sư huynh chậm đã! Ta có một chuyện muốn nhờ.”

Thiên Đồ sư huynh liếc nhìn Lạc Ly một cái nói: “Ngươi còn chuyện gì nữa?”

Lạc Ly đưa tay lấy ra mười hồ lô rượu, nói: “Thiên Đô sư huynh, tiểu đệ thuê phi chi, trước khi tới Quan Tây Mão Châu, nhân duyên trùng hợp nhận được một ít linh tửu. Mười bình Thái Bạch Chân Tiên Túy Long Tửu này, cảm phiền sư huynh đưa rượu này cho Hổ Thiện tiền bối, nhằm báo đáp ân cứu mạng của Hổ Thiện tiền bối lúc trước.”

Thiên Đô sư huynh nhìn những hồ lô rươu đó, sửng sốt, nói: “Thì ra rượu này xuất phát từ tay ngươi! Đoạn thời gian trước rượu này bị nội môn đoạt điên cuồng, thứ tốt, thứ tốt!”

Lạc Ly đưa tay, lại lấy ra mười bình, nói: “Thiên Đô sư huynh, mười bình Thái Bạch Chân Tiên Túy Long Tửu này là tặng cho ngươi, còn có Thất Trúc sư huynh. Lúc trước ở Thiên Lãng môn cũng nhờ hai vị sư huynh giúp đỡ.”

Đây mới là mục đích của Lạc Ly. Mình bán chiến sủng của người ta, cũng vì nguyên nhân đó mà chết. Tuy đối phương không nói nhưng tâm lý nhất định không thoải mái. Cho nên Lạc Ly nhanh chóng dâng linh tửu. Vốn, tác dụng của rượu chính là như thế.

Thiên Đô sư huynh nhìn Thái Bạch Chân Long Túy Tiên Tửu, không khỏi thay đổi sắc mặt âm trầm, từ từ trên mặt xuất hiện nét cười, nói:

“Tốt, tốt, người gặp có phần, tiểu tử tốt!

Bắt người tay ngắn. Thôi quên vậy, ta sẽ không tính toán với ngươi. Thế nhưng ta cũng không thể lấy không linh tửu của ngươi.

Lạc Ly sư đệ, ngươi vừa mới thông qua thí luyện Vạn Ti Luyện Hình, thí luyện tiếp theo chắc là Phá Kén Trọng Sinh? Ngươi có tu Bàn Cổ Phủ, có từng sử dụng pháp này chưa?”

Lạc Ly cung kính hồi đáp: “Ta vẫn chưa tu luyện Bàn Cổ Phủ, chưa từng sử dụng qua pháp này!”

Thiên Đô sư huynh gật đầu nói: “May mắn, may mắn, ta vẫn chưa tới muộn!”

Hắn mở miệng nói: “Lạc Ly, thí luyện Phá Kén Trọng Sinh này dấu diếm huyền cơ!

Môn khảo thí này, bề ngoài là thí luyện ứng dụng Bàn Cổ Phủ cùng Phá Giáp Trùy, tu sĩ bị nhốt vào trong ám kiển, phải sử dụng Bàn Cổ Phủ hoặc Phá Giáp Trùy để thoát ra khỏi kén thì mới quá quan. Mười người thì chỉ có ba bốn người mới có thể thông qua, hơn nữa trong ba bốn người này, chín phần là sử dụng Phá Giáp Trùy để chui ra khỏi ám kiển. Bởi vì dùng Phá Giáp Trùy để phá vỡ ám kiển sẽ dễ hơn dùng Bàn Cổ Phủ gấp đôi!

Thế nhưng bọn họ đã sai rồi. Lạc Ly, ta hỏi ngươi. Ngươi có biết câu chuyện Bàn Cổ mở trời không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.