Đại hán luyện đan tên là Đường Phong, là người chuyên lo việc luyện đan trong thôn, nghe vậy liền cười làm lành, nói: “Lão gia có điều chưa biết, linh đan của chúng ta, mười năm mới có thể luyện thành một lò. Lần trước lão gia đến, đúng lúc vừa luyện xong một lò. Muốn mở lò mới, phải đợi đến mười năm sau.”
Trần Thực lộ vẻ khó xử, chuyến này hắn đến đây, chính là muốn xem có thể xin thêm ít linh đan, để mượn linh đan tham ngộ huyền bí của ngoại đạo Tây Ngưu Tân Châu.
Thương Độ Công lững thững đi tới, cười nói: “Lần trước lão gia mang đi quá ít, sao có thể nếm được mùi vị thật sự. Đường Phong, trong thôn còn dược liệu chăng? Có thể mở thêm một lò nữa không?”
Đường Phong khó xử đáp: “Các vị thuốc khác trong thôn chúng ta đều có thể chuẩn bị đủ, duy chỉ thiếu một vị là dược liệu Phục Linh Tiên.”
Thương Độ Công hỏi: “Có cách nào lấy được vị thuốc đó chăng?”
Đường Phong nói: “Trong thôn ta thì hết rồi, nhưng trong Đạo Khư hẳn vẫn còn. Nếu có thể tìm về được một ít, thì có thể mở thêm một lò linh đan cho lão gia.”
Hắn lộ vẻ khó xử, quay sang nhìn Trần Thực, nói: “Lão gia, chuyến này muốn tìm được Phục Linh Tiên, phải đi qua vài nơi, nơi đó là đất có chủ, ta không thể một mình vượt qua được. Không biết có thể mượn uy danh của lão gia, đi qua nhờ đường hay không?”
“Trong Đạo Khư còn có người khác ư?” Trần Thực hơi lấy làm lạ.
Đường Phong cười thật thà, đáp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4646461/chuong-642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.