“Trần Thực” không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ lẳng lặng bước ra khỏi đám đông.
Thanh Dương đi theo sau, trong lòng đầy nghi ngờ.
Đan Thành Tử không phải người của thời đại Chân Vương, mà là chưởng giáo của Thái Hoa Thanh Cung từ hơn ba nghìn năm trước, cùng thời với Thanh Dương, ngang hàng về bối phận.
Khi ấy, Thanh Dương còn chưa là tổ sư, chỉ là một chú dê con nghịch ngợm, thường chạy nhảy khắp núi non, thậm chí nhảy lên mái nhà của Thanh Cung đứng nhìn bao quát dãy núi, hay chui vào lòng cha mẹ làm nũng.
Đan Thành Tử chết sớm, chưa đến một trăm tuổi đã qua đời.
Cha mẹ của Thanh Dương cũng qua đời, không kịp nhìn thấy ông trưởng thành.
Từ đó, Thanh Dương trở nên điềm tĩnh hơn, không còn chạy nhảy khắp núi đồi, mà ở lại Thanh Cung, tiếp nhận hương khói từ các đạo nhân và tín đồ.
Ông dần dần trở thành Thanh Dương Tổ Sư của Thái Hoa Sơn, chứng kiến từng thế hệ đạo nhân nối tiếp nhau.
Những đạo nhân ấy, dù cố gắng tu luyện đến mấy, cũng không ai có thể thành tiên, tuổi thọ dài nhất cũng chỉ đạt đến một hai trăm năm.
“Ngài ấy thực sự là Đan Thành Tử sao?”
Thanh Dương không ngừng quan sát “Trần Thực”, thầm nghĩ: “Làm sao ngài ấy biến thành thiên tai? Vì sao lại rơi vào âm giới? Và làm sao lại nhập vào thân thể Tiểu Thập? Tại sao ngài ấy gọi Tiểu Thập là hoàng thượng?”
Đan Thành Tử dáng vẻ ung dung, bước đi giữa dãy núi Thái Hoa.
Ông đến Thanh Cung, thấy nơi đây chỉ còn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4646199/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.