Cảnh Hồng chưởng giáo đã chết, thiên tai lập tức tan biến. Ngọc Linh Tử từ trạng thái mơ màng bừng tỉnh, hét lên một tiếng kinh hãi, phát hiện mình đang trần truồng, vội vàng che lấy chỗ kín, luống cuống tìm một lớp da người, cởi lấy y phục của người đó để mặc vào.
“Con người sống trên đời, vốn đến thế gian với một thân thể trần trụi, giờ trần trụi thì có gì phải xấu hổ?”
Một giọng nói già nua vang lên. Ngọc Linh Tử theo tiếng nhìn lại, người vừa nói là đạo nhân Cảnh Thái, một trong Thái Hoa Tứ Lão.
Lão đạo này đứng trên một mỏm núi cao dưới ánh mặt trời, thân thể trần như nhộng, không chút ngại ngùng.
Ánh mắt lão hướng về phía nơi Cảnh Hồng chưởng giáo chết, ở đó, máu thịt phủ đầy sườn núi, vẫn đang quằn quại.
Ngọc Linh Tử vội tìm một bộ y phục, bước tới khoác lên người Cảnh Thái đạo nhân.
“Ta không thích mặc.”
Cảnh Thái đạo nhân phồng má, trừng mắt, giật mạnh đôi vai, làm chiếc áo rơi xuống, cười lạnh: “Ta đã già như vậy rồi, không mặc thì sao? Ta không thể trần truồng được à? Ta vốn sinh ra là như vậy.”
Ngọc Linh Tử đáp: “Sư thúc tổ nói đúng. Chỉ là y phục vốn để giữ ấm, đồng thời cũng mang ý nghĩa lễ nghi. Nếu không mặc, e rằng không hợp lễ nghĩa.”
Cảnh Thái đạo nhân chưa kịp trả lời, lại có một giọng nói già nua khác vang lên: “Khi con người mới sinh ra, làm gì có lễ nghi?”
Ngọc Linh Tử quay đầu, chỉ thấy đạo nhân Cảnh Nhạc, một trong Thái Hoa Tứ Lão,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4646198/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.