Hắc Oa luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nghĩ ngợi một lúc, rồi bừng tỉnh: “Ta không còn đuôi nữa!” 
 Trần Thực nhìn quanh, thầm nghĩ: “Thuyền cô đâu rồi?” 
 Hắn vắt một miếng giẻ lau trên vai, xách theo thùng nước, đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng vẫn không thể tìm thấy tiểu Dạ Xoa mà Thuyền cô đã nhập vào khi thi triển Lâm Xá. 
 Nguyên Thần Cung của Thiếu Chủ rộng lớn vô cùng, chu vi đến vài chục dặm, nơi đâu cũng là những kiến trúc chạm trổ tinh xảo, đầy tiểu Dạ Xoa đang bận rộn qua lại, vừa làm vừa huyên náo trò chuyện. 
 Có những tiểu Dạ Xoa trèo lên cây để cắt tỉa cành, vì ngồi phía trước mà cưa phía sau, thường thì cả người lẫn cành cây đều rơi xuống đất. 
 Có tiểu Dạ Xoa đào đất bón phân, đào xong hố lại kéo đồng bọn chôn xuống, phủ đất lên đầu, vỗ vài nhát rồi bỏ đi như không có chuyện gì. 
 Cũng có vài tiểu Dạ Xoa nhân lúc không ai để ý, ném những đồng bọn mà chúng ghét vào hồ cá để làm mồi cho ngư long. 
 Khi có khách đến thăm, lệnh phải chăm sóc kỹ thú cưỡi, một số tiểu Dạ Xoa lại rủ nhau bắt đồng bọn làm thức ăn cho thú cưỡi của khách. 
 Nguyên Thần Cung nhốn nháo, khắp nơi đều xảy ra chuyện. May mà những tiểu Dạ Xoa này dù có chết cũng không ai quan tâm, chỉ cần ra ngoài cung gọi thêm vài tiểu Dạ Xoa khác bổ sung vào là được. 
Trần Thực tìm kiếm mãi mà không thấy tiểu Dạ Xoa mà Thuyền cô đã nhập vào, trong lòng không khỏi lo lắng. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4646145/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.