Trần Thực trong lòng thấp thỏm bất an, chỉ sợ bản thân nói sai điều gì. 
 Linh Tố phu nhân thấy vậy, cười nói: "Chuyện của thế hệ trước không liên quan đến ngươi, ngươi không cần phải lo lắng. Năm xưa ta và Trần Dần Đô tình cảm sâu nồng đậm, suýt chút nữa còn sinh cho hắn một đứa con. Chỉ là sau đó duyên mỏng phận cạn, chúng ta đành chia xa. Sau này ta nghe nói hắn đã có một đứa con trai, nhưng là cùng ai sinh ra thì ta không rõ." 
 Nàng đánh giá Trần Thực từ đầu đến chân, nói: "Ngươi cũng tốt, không nhiễm phải những thói xấu của gia gia ngươi. Hắn là một kẻ đào hoa, đi tới đâu cũng khiến nữ tử mê mẩn." 
 Trần Thực suy nghĩ một lát, nói: "Gia gia ở trong thôn rất thật thà." 
 Linh Tố phu nhân cười lạnh một tiếng. 
 Trần Thực rất muốn biện hộ cho gia gia, nhưng trước mặt là "khổ chủ," hắn chỉ có thể im lặng. 
 Linh Tố phu nhân nói: "Khi ngươi chết, gia gia ngươi cũng từng tìm đến ta, muốn nhờ ta ra tay giúp đỡ. Nhưng khi ấy ta đã già, không còn động đậy được nữa. Hắn đành phải nhờ người khác. Sau này ta chết, đến Âm phủ, có được chút địa vị, vốn tưởng rằng phải đợi thêm nhiều năm nữa mới gặp lại hắn. Không ngờ hắn lại chết sớm như vậy. Thật kỳ lạ, theo lý mà nói, hắn còn có thể sống thêm vài năm nữa, sao lại chết nhanh như vậy?" 
Trần Thực đáp: "Gia gia vì báo thù cho ta, huyết tẩy Tây Kinh, bị thương nặng. Sau này để cứu ta, nhiều lần xuống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-dao-chi-thuong/4646144/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.