Tần Phong mỉm cười nhìn Mục Trần, nhẹ nhàng lau đi vết máu còn vương trên ngón tay:
- Anh hùng cứu mỹ nhân à? Trò này cũ quá rồi...
- Anh hùng sau khi cứu mỹ nhân, còn phải xử lý tên bại hoại, mới xem như làm việc đến nơi đến chốn.
Mục Trần cười trả lời.
- Bằng vào ngươi?
Tần Phong cười châm chọc, tay nắm lại, linh lực gào thét quanh thân. Thực lực của hắn ở bên ngoài cũng không phải là mạnh nhất, nhưng tại đây trong khu rừng cấm bế linh lực, thì chính là khả năng nghịch thiên a.
Mục Trần nhìn chằm chằm Tần Phong, ánh mắt nghiêm trọng. Khó trách tên càn rỡ này dám một mình dẫn người đến vây đánh bọn họ, thì ra còn có trò này...
- Ngươi hẳn là đang dùng một cách nào đó ngăn cản sự cấm bế của linh trận đối với linh lực trong cơ thể?
Mục Trần chậm rãi phân tích:
- Bất quá cái trò này cũng không thể hoàn toàn ngăn được, thành ra linh lực của ngươi vẫn còn bị phong bế không ít, không hoàn toàn đầy đủ.
- Ánh mắt cũng độc đáo đấy...
Tần Phong cười tủm tỉm xác nhận:
- Bất quá chỉ chừng này linh lực cũng đã đủ dọn xác các ngươi rồi.
Mục Trần thản nhiên cười, ánh mắt như có đao phong xuất hiện.
- Xem ra ngươi không tin nhỉ...
Tần Phong cười khẽ, dao động linh lực quanh thân dữ dội hơn, cuồng phong thét gào, thình lình hiện ra dưới chân, hắn như quỷ mị xuất hiện sau lưng Mục Trần, chỉ kình lốc xoáy nhanh như chớp lại hướng vào hậu tâm đối phương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-chua-te/821698/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.