Suốt hai ngày liền Ngụy Chi Viễn kiên quyết không nói một câu với kẻ địch là Tống Tiểu Bảo, chỉ cần Ngụy Khiêm ở nhà thì thằng bé mỗi ngày đều ra vào theo gót gã.
Mỗi lần Ngụy Khiêm quay người lại, nó đều vấp phải chân, Ngụy Khiêm bị theo đuôi phát bực, nhưng gã cũng biết vì sao Ngụy Chi Viễn kỳ cục như vậy, cho nên không muốn nổi giận với nó.
Vì thế Ngụy Khiêm hiếm khi giảng hòa ba phải: “Chơi với nhau đàng hoàng, đừng đánh lộn.”
Thánh chỉ đã ban, Ngụy Chi Viễn không làm gì được, đành phải tạ chủ long ân, chất chứa oán hận một lần nữa qua lại với Tống Tiểu Bảo.
Ngụy Chi Viễn tranh giành tình cảm, quả thực Tống Tiểu Bảo thúc ngựa cũng chẳng theo kịp – về mặt này thì nó thật sự rất thiếu đầu óc nên đành chịu thôi.
Thí dụ như Ngụy Khiêm đẩy cửa tiến vào, có thể thấy thằng bé đang một mình cắm cúi quét nhà lau bàn, Tiểu Bảo có mắt không tròng ngồi trên sofa xem ti vi, làm như mọc mắt trên mặt chỉ dùng để thở thôi vậy. Con nhỏ vừa trở về, Ngụy Khiêm cũng không muốn hục hặc với nó, chỉ nói hai câu không cảm xúc, nhưng đối lập rõ ràng là gã thưởng cho Ngụy Chi Viễn thêm mười đồng làm tiền tiêu vặt.
Tống Tiểu Bảo ghen tị, hôm sau mới sáng sớm đã dậy hì hục tổng vệ sinh nhà cửa, trước buổi trưa đã nhanh nhẹn làm xong, Ngụy Chi Viễn nhìn vào thật tình chỉ muốn cười khẩy. Quả nhiên – đến tối Ngụy Khiêm quay về, căn bản chẳng chú ý nhà cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca/1331340/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.