Đến cả mẹ ruột mà Ngụy Khiêm còn dám gọi là “mụ điếm” ngay trước mặt nữa là bà già này, gã lập tức cười khẩy, giọng điệu hết sức cay nghiệt: “Bà cho bà là ai? Muốn cút thì tự cút, bớt dòm ngó con em tôi đi, đừng cho rằng bà sắp xuống lỗ thì tôi không dám tiễn bà sớm hơn.”
Gã cực kỳ vô học – đương nhiên, xét từ những việc gã đã trải qua, nếu trong tình huống như vậy mà còn có thể có học, thì người này là xuyên việt tới chắc luôn.
Bà lão sống sáu bảy mươi năm chưa từng gặp loại khốn nạn không biết tôn ti lớn nhỏ như vậy, may mà lao động nhiều năm nên cơ thể khỏe mạnh, nếu không chắc phải tức phát ngất.
Lúc đối mặt với loại khốn nạn, con người ta luôn không nhịn được trở nên khốn nạn hơn, bà lão bèn dùng tới tuyệt chiêu của phụ nữ nông thôn thế hệ trước, nằm vật xuống đất ăn vạ, không hề tỏ ra yếu thế: “Được thôi, không thành vấn đề, có giỏi thì mày cứ đánh chết tao đi, cho dù mày đánh chết tao, tao biến thành quỷ cũng phải đưa cháu tao đi, tao dẫn nó đi ở chuồng gà chuồng chó, cũng không thể để nó nằm trong tay hạng lưu manh như mày!”
Ngụy Khiêm hằm hằm nhìn bà già, sự độc ác trong ánh mắt y hệt thực chất, gã thiếu niên gần như đã có thân thể và khí phách của đàn ông trưởng thành, vai rộng eo nhỏ, lại thêm vết thương do đánh nhau, tăng thêm vài phần tàn ác không nói nên lời, bà lão thoáng co rúm lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca/1331339/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.