Chương trước
Chương sau
Cạch!

Đến khi cánh cửa đóng lại, Phan Diệp Chân mới vô lực mà nhìn lên trần nhà. Hắn cũng rõ nghi ngờ Lạc Thiên Vũ là vô căn cứ, nhưng mà hắn không thể không nghi ngờ y được. Lần trước gặp mặt, có thể thấy y cũng là người trong giang hồ. Nếu nói băng của y truy sát cậu thì điều đó vô cùng có khả năng.

Hắn không biết bây giờ có thể tin lời của Lạc Thiên Vũ hay không. Hắn chỉ cảm thấy mọi thứ thật tệ...và trong lòng hắn chỉ muốn tìm được Thẩm Lạc Tình mà thôi.

- Đồ ngốc...sao lại đỡ cho tôi chứ...

Phan Diệp Chân đặt tay lên trán cố kiềm nén cơn xúc động. Hắn thật sự là một kẻ vô dụng. Từ nhỏ đến lớn những người xung quanh hắn ai cũng đều vì bảo vệ hắn mà trở nên tàn tạ, trong khi đó...trong khi đó hắn lại bình an không có chuyện gì.

Phan Diệp Chân bất lực, sự đau đớn bủa vây lấy hắn. Hắn không làm gì được cả...chỉ có thể chứng kiến người bên cạnh vì mình mà đau khổ...

Nhà họ Thẩm...

- Lạc Tình...thằng ranh con đáng ghét!

Thẩm Nhất nghẹn ngào, ông đã già rồi. Không biết còn sống được bao lâu. Vậy mà bây giờ còn phải trải qua cảm giác này nữa. Ông trởi có phải đang báo ứng lên ông hay không? Nếu vậy thì cứ nhắm vào ông, Lạc Tình cậu vô tội mà sao lại cướp đi Lạc Tình của ông vậy chứ..

Lý Sâm thấy ông nội đau buồn cũng không thể khuyên ngăn gì. Y thì có hơn gì ông đâu chứ? Y cũng đau lắm, cũng cảm thấy ruột gan như vỡ ra đến nơi. Thẩm Lạc Tình không chỉ là đại ca mà còn là người anh y kính mến yêu quý. Bây giờ thì sao? Cậu mất tích...cậu không tìm thấy, tai nạn đó có bao nhiêu phần trăm chết người? Nghĩ đến đó, cả cơ thể liền lạnh buốt. Đại ca anh đang ở đâu...anh cái tên thô lỗ này, sao lại xui xẻo vậy hả?!

- Ngài Thẩm, có người bên nhà họ Lạc đến tìm!

Cả hai còn đang chìm vào trong đau thương thì một người hầu đã chạy vội vào nói. Vừa nghe thấy người kia họ Lạc, sắc mặt của ông nội đã chuyển xấu.



Chưa kịp nổ gì thì người họ Lạc kia đã tự tiện tiến vào. Vẫn là phong cách ngông nghênh trước đây không hề đổi.

- Lâu rồi không gặp, dạo này xem ra anh vẫn ổn nhỉ?

Người đàn ông kia tuổi tác cũng trạc với Thẩm Nhất, có điều vết sẹo kéo dài từ mắt trái xuống má phải lại khiến người ta sợ hãi khi nhìn vào. Dẫu vậy đối với ông nội Thẩm, trong ánh mắt ông nhìn người này chỉ thập phần chán ghét.

Lạc Bân, một người mà ông nội thẩm không bao giờ muốn gặp lại!

- Mày đến đây làm gì?

Nghe ngữ điệu, là có thể rõ Thẩm Nhất đối với sự có mặt của người kia không hề hoan nghênh, chưa kể còn nghe ra sự chán ghét cùng cực. Dẫu vậy Lạc Bân vẫn thản nhiên, ông ta tự tiện ngồi trên chiếc ghế sofa như rất thân quen với nơi này. Tay khẽ lấy điếu thuốc trong bao đưa lên miệng mà châm.

Bạn bè cũ lâu năm gặp lại, đáng ra phải chào đón nhau chứ?!

Lạc Bân cười cười, tay gẫy gẫy tàn thuốc. Ánh mắt như loài cáo mưu mô xoáy sâu vào ông nội. Dẫu vậy Lý Sâm ở bên cạnh vẫn nhận ra sự căm hận và chán ghét của gã đàn ông này đối với ông nội Thẩm.

- Không phải vẫn còn một đứa cháu sao? Tuổi già cũng không phải cô đơn!

Lạc Bản đánh mắt sang Lý Sâm cười nói, ngay lập tức gân xanh của ông nội Thẩm liền muốn nổi lên. Ông siết chặt tay, gương mặt già nua trở nên hung bạo.

- Chuyện của cháu tao là do mày làm?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.