Chương trước
Chương sau
Nè thằng quỷ nhỏ, ai làm gì mày nói cho ông biết! Ông thay mày xử nó!Thẩm Thất thấy cháu trai cứ thất thần này nọ liền không nhịn được cau mày. Dù thế nào cậu và Lý Sâm cũng là cháu cưng của ông. Ông không cho phép ai ăn hiếp hai đứa cháu trai nhà của mình!

- Không có gì…

Thẩm Lạc Tình thở dài. Cậu lại khiến ông già nhà mình lo lắng rồi…haiz, chỉ mới có chút chuyện thôi cậu đã bày ra dáng vẻ này…thật sự mất mặt quá đi…

- Haiz, mày không nói thì thôi. Nhưng mà sau này ai làm gì mày phải nói cho ông biết! Ông là ông mày có hiểu chưa?!

Người ông nào mà không thương cháu mình chứ?! Dù có hay chửi mắng nhưng thật chất ông thương cậu lắm. Nuôi từ nhỏ tới lớn, sao có thể không coi như đầu tim mà quý trọng.

- Biết rồi mà!

Thẩm Lạc Tình gật gù, sau đó cũng im lặng bấm điện thoại. Nếu mà cứ ngồi bày ra vẻ mặt kia thế nào ông nội cũng lo lắng. Thôi vậy, để ông già lo hoài cũng kỳ. Dù gì cậu cũng có phải con nít đâu chứ!



- Em cũng không hiểu nổi! Anh và người kia gặp nhau có bao lâu đâu chứ?! Sao mà mới đó đã như vậy rồi?!

Lý Sâm thắc mắc nói ra suy nghĩ của mình. Cũng có phải là tri kỉ ngàn năm đâu sao mà trông cậu có vẻ bi lụy đến vậy?

- Tao biết thì tao đã đếch có mệt rồi! Hỏi cái quần qu*

Thẩm Lạc Tình cục súc nói chuyện, làm như cậu muốn lắm không bằng ở đó mà nói nhiều. Cậu cũng khó chịu muốn chết. Tình cảm gì đó toàn rối ren nhức óc. Mới nghĩ đến đã muốn điên đầu!

- Rồi rồi, uống đi cho hết mệt!

Lý Sâm đành ngậm miệng không nói đến vấn đề đó nữa. Coi như cho cậu xả đi. Lần trước xả không xong thì lần này xả. Mà cũng xu thiệt, ai bảo lần trước lại gặp phải Phan Diệp Chân chứ, tâm trạng vốn không tốt lại chẳng còn được xoa dịu. Thử hỏi sao có thể không cọc cằn?!

- Mà chuyện của thằng nhóc kia sao rồi?!

Thẩm Lạc Tình nhấp môi một ngụm, trong đầu cố gắng gạt phăng cái tên kia ra khỏi trí nhớ. Kế đó liền lảng sang chuyện quan trọng khác.

- Nó vẫn bình thường…mà chuyện anh kêu em điều tra đang tiến hành!

Thẩm Lạc Tình có bảo Lý Sâm điều tra Tống Thụy do đó y đâu có thể chậm trễ được. Chỉ là mọi chuyện vẫn đang trong quá trình, muốn chờ kết quả cũng phải lâu một chút!

- Ừ, chỉ mong nó không làm gì khiến bản thân hối hận!

Đây là lời thật tâm của cậu dành cho người bản thân coi là em trai, dù bây giờ không còn thân thiết gì nhưng cậu cũng không mong thằng nhóc đó có chuyện. Dẫu sao cũng từng thân thiết, sao có thể không nhắc đến hai chữ tình nghĩa?!

- Yên tâm đi, em nghĩ nó vẫn còn nhớ lời của anh mà!

Nếu Tống Thụy kia không xem lời nói của cậu ra gì thì gã sao có thể giúp đỡ bọn họ chứ?! Vả lại mấy năm nay cũng không nghe tiếng xấu gì của thằng nhóc đó trong giới, chưa kể bản tin thời sự cũng không xui xẻo bị réo tên. Như vậy coi ra cũng ổn!

- Ừ!

Thẩm Lạc Tình nghe vậy cũng yên yên lòng. Lý Sâm nói cũng có lý. Cậu không nên lo quá, dù sao Tống Thụy cũng không phải trẻ con gì. Chỉ mong thằng nhóc đó có thể ấng suốt, không để bản thân sau này phải đau khổ.



- Tâm trạng của thiếu gia có vẻ không tốt lắm?!

Tống Thụy cầm một chai rượu vang đặt trên bàn, sau đó đưa cái ly cho người đối diện. Tâm trạng như vậy uống một chút rượu giải sầu chắc sẽ ổn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.