Vũ Vũ! Thật sự là cậu!Vừa mơi bàn công việc xong Phan Diệp Chân liền tự khắc chạy đi tìm người. Là ông trời có mắt do đó hắn mới có thể nhìn thấy y…tâm tình của hắn lúc này không khác gì vạn kiểu biến hóa. Vừa vui vẻ, vừa hạnh phúc nhưng lại không tránh khỏi chút đau lòng buồn bã.
Vũ Vũ không phải cũng nghe thấy tên hắn sao? Vậy thì cớ gì lại không đến gặp hắn? Y chán ghét hắn đến vậy à? Bỏ đi cũng không muốn để hắn biết…bây giờ trở về cũng vậy sao?
Dẫu tâm trạng rối loạn muôn phần nhưng khi ôm lấy người mình thương hắn lại không kiềm được mà muốn siết chặt lấy vòng tay. Hắn cuối cùng…cuối cùng cũng tìm được y rồi!
Lạc Thiên vũ thấy hắn như vậy thì khẽ thở dài. Y nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, sau đó đẩy nhẹ người ra. Sắc mặt điềm tĩnh như nước mà nói.
- Xem ra cậu rất thành công nhỉ?! Bữa nào có cơ hội chúng ta đi ăn một bữa!
Dù sao cũng từng là bạn bè với nhau. Cả hai cũng vô cùng thân thiết, nếu không phải năm đó hắn tỏ tình thì có lẽ y và hắn vẫn tiếp tục làm bạn với nhau.
- Vũ Vũ, cậu…
- À phải rồi, tôi chưa kể cho cậu nghe thì phải! Tôi đã có người yêu rồi đấy!
Lạc Thiên Vũ miệng cười tươi như hoa. Đã bao lâu rồi Phan Diệp Chân mới lại nhìn thấy nụ cười này của y. Nụ cười khiến cõi lòng hắn thập phần xao xuyến. Nhưng mà…nhưng mà cớ sao lời nói ấy lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-xa-hoi-den-khong-phai-la-the-than-/3575109/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.