Ngọc Cảnh Anh và người bạn thân Lâm Bối Bối của mình đứng chống nạnh trước một quán ăn gia đình khá đông khách.
Cả hai mặc đồ vest nghiêm túc, lại đeo đôi kính đen không hợp lứa tuổi, tay thì xách cặp da như mấy ông luật sư khiến người đi qua đi lại đều nhìn chằm chằm.
“Bối bảo bảo, có phải bọn họ cảm thán trước vẻ đẹp của tớ đúng không? Bọn họ đang run sợ.”
Vừa nói, Ngọc Cảnh Anh vừa vuốt mái tóc xịt keo bóng loáng của mình. Lâm Bối Bối trong lòng thở dài. Người ta không cười cho là may, ở đó mà ngưỡng mộ.
Triệu Xuyến Chi ở trong quán đã chú ý rất lâu đến hai cậu nhóc ăn vận như người lớn ở bên ngoài. Trông cách ăn mặc cũng không giống người đến gây sự, sao cứ nhìn chằm chằm trong quán như thế.
Danh Hoài học bài xong định xuống phụ mẹ mình thì suýt té ngửa. Hai tên bạn cùng lớp của cậu đứng đây làm gì? Ăn vận cái kiểu gì thế kia?
“Đại ca, Lâm Bối Bối… hai người…”
“Cậu xuống chậm quá đó. Cậu biết tôi chờ bao lâu rồi không?”
Ngọc Cảnh Anh vừa nói vừa càu nhàu. Mồ hôi lấm tấm trên đầu mũi.
“Sao anh không vào trong?”
“Hừ. Tôi phải đứng đây để người khác ngắm được vẻ uy nghi của mình chứ. Cậu yên tâm, người ta nhìn thấy tôi sau này sẽ không gây chuyện cho quán nhà cậu đâu.”
Danh Hoài nhìn ánh mắt tò mò của người đi đường. Bỗng nhiên cậu cảm thấy có hơi xấu hổ. Tên đại ca này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-uong-tra-sua-khong/2982599/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.