“CÁI GÌ?! ANH HAI, SAO ANH LÀM NHƯ VẬY?” 
Ngọc Cảnh Anh không thể tin nổi trước những gì mình nghe thấy. Không chỉ có cậu, mà cả ba mẹ cũng cực kì ngạc nhiên. Chỉ có Ngọc Cảnh Hạo là tỏ ra bình tĩnh trước thông tin này. 
Ngọc Cảnh Thâm trước giờ có một vỏ bọc rất tốt. Con ngoan, trò giỏi, làm cái gì cũng hợp ý người lớn, đối nhân xử thế dịu dàng tình cảm. Lần này anh ta tự động thú nhận những việc mình làm đều khiến cho mọi người cực kì sốc. 
Đặc biệt là A Anh. Cậu đứng trước tin người anh trai mà mình luôn yêu quý lại lén lút ám hại người yêu mình bằng những thủ đoạn hèn hạ nhất. Là ai cũng không chịu nổi trước tình cảnh này. Tấm gương anh trai luôn cười dịu dàng lúc này vỡ nát, chỉ còn lại bộ mặt xấu xí nhăn nhó mà thôi. 
“Con xin lỗi mọi người. Là do con ghen ghét mù quáng nên mới làm ra hành động đó. Xin mọi người tha lỗi cho con.” 
Ngọc Cảnh Thâm cúi đầu, trịnh trọng xin lỗi, nhưng trong lòng thì đã sớm mắng chửi Danh Hoài mười đời. Nếu không phải bọn chúng ép hắn, hắn cũng sẽ không làm ra cái hành động thú tội gượng ép này. 
Bởi vì Ngọc Cảnh Thâm thấy bản thân không sai chỗ nào cả. Hắn chỉ đang bảo vệ người mình yêu và địa vị vốn dĩ thuộc về mình thì sai chỗ nào chứ? Người sai là Danh Hoài. Thằng đó vốn dĩ không nên xuất hiện, một thằng nghèo hèn như thế không nên xuất hiện trước mặt em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-uong-tra-sua-khong/2982516/chuong-47.html