Ngọc Cảnh Anh tâm tư không quá sâu, tất nhiên không hiểu được mục đích của Ngọc Cảnh Thâm. Đối với anh trai, cậu tuy tức giận nhưng cũng không nỡ đánh mắng. Dù sao đây cũng là người đã yêu thương bao bọc cậu suốt hai mươi năm. 
Nhưng nghĩ đến anh trai làm nhiều việc xấu xa, anh lại không cách nào tha thứ. 
Nên sau cùng, chỉ đành không nhìn mặt mà thôi. 
“Em học vẫn ổn chứ?” 
“Vẫn ổn ạ. Anh ngủ sớm, em cũng ngủ đây.” 
Từ đầu chí cuối, Ngọc Cảnh Anh không có câu nào là bảo Ngọc Cảnh Thâm về nhà. Điều này làm Ngọc Cảnh Thâm chưng hửng, những lời chưa nói đến đầu môi đành nuốt trở lại. 
Sao mọi chuyện không theo kịch bản?! Xem ra phân lượng của Danh Hoài trong lòng A Anh không thể xem thường được. Hắn trở lại nhà với bộ dáng tiều tuỵ như thế này chính là chờ A Anh một câu khuyên hắn về nhà, đến lúc đó hắn sẽ thuận theo mà đồng ý. Ai ngờ em ấy một câu cũng không nói với hắn, không khuyên hắn về nhà. Rốt cuộc em ấy xem Danh Hoài quan trọng đến mức nào mà gạt bỏ người anh như hắn qua một bên chứ. 
Phát hiện này làm hắn tức đến nỗi chỉ muốn đánh Danh Hoài một trận. Tên Danh Hoài đó không xứng, chỉ có anh xứng với em thôi A Anh. 
Những điều nung nấu trong lòng đó hắn mãi không dám nói ra. Cũng không biết là có cơ hội để nói ra hay không. 
Ngọc Cảnh Anh nói xong liền đi thẳng lên lầu. Anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-uong-tra-sua-khong/2982504/chuong-52.html