Ngày Ngọc Cảnh Anh đến thăm, Ngọc Cảnh Thâm cũng không biết trước. Sau khi bị phán tù tội, hắn không phát điên cũng không biện giải cho bản thân mình. Chỉ là thầm lặng nghe phán quyết sau đó cười trừ mà thôi. 
Thậm chí còn không thèm nhếch mắt nhìn bố mẹ ngồi bên dưới. 
Còn nhớ lúc đó Kiểm sát viên hỏi hắn có hối hận không. Hắn đã trả lời là không. Có gì đâu mà hối hận. Thắng thua được mất là chuyện thường tình. Dù cho lần này có trót lọt đi chăng nữa cũng không đổi lại được trái tim của em ấy. 
Suy cho cùng vẫn là trắng tay. 
Ngọc Cảnh Anh gặp Ngọc Cảnh Thâm đã là một tháng sau ngày kết án. 
Lúc thấy anh trai của mình xuất hiện, cậu có chút ngạc nhiên. Không ngờ, chỉ mới không gặp chưa bao lâu mà Ngọc Cảnh Thâm đã tìu tuỵ đi rất nhiều. Đặc biệt là đôi mắt trở nên vô hồn, không mang theo chút cảm xúc dao động nào. 
Thấy người đến thăm tù mình là người mà mình hằng nhớ mong, Ngọc Cảnh Thâm đôi mắt có chút loé sáng, sau đó lại tối tăm âm u như cũ. 
Cả hai ngồi đối diện nhau qua một tấm kính, chuyện cũ chuyện mới lũ lượt kéo về nhưng không một ai nói gì với nhau. Ngọc Cảnh Anh cứ cúi đầu, lảng tránh. Dù cho anh là người đã đề xuất bản thân đến đây, nhưng khi đối diện với người anh từng yêu thương mình cũng từng hại mình, cậu lại không biết bắt đầu từ đâu hay nói điều gì. 
“A Anh dạo gần đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-uong-tra-sua-khong/2982470/chuong-69.html