Yoonji qua ngày sau đều không thèm chạm mặt ai đó trong nhà. Tờ mờ sáng đã rời nhà đi chơi, không thèm báo cho anh một tiếng, đến tận khuya về trong trạng thái say bí tỉ nằm vật vựa trên ghế sofa. Sang hôm sau cứ lặp lại câu chuyện như vậy, Jiyoung vì lý do này cảm thấy rất đau đầu. Ngồi giữa đêm chờ cô trong phòng khách tĩnh lặng, không có một ai trò truyện khiến anh thấy bức bối, không vui. Vì ngứa miệng muốn kiếm bạn tâm giao nói chuyện nên nhấc điện thoại gọi cho ba mẹ.
Nghe được tiếng hồi đáp bên kia, anh mỉm cười tươi. Nụ cười cùng đôi mắt híp lại dường như không thấy ánh mặt trời.
Jiyoung: "Dạo này ba mẹ khoẻ không?"
Bà Park bên kia đáp: "Ừm, ba mẹ khoẻ!"
Jiyoung: "Ba đâu rồi ạ?"
Bà Park: "Ba con đang ngủ. Sao con về nước lại không báo cho mẹ, mẹ định đến thăm con nhưng cũng nhờ có Jimin điện báo mẹ biết con đã trở về Hàn!"
Anh cười cười, đôi tay to lớn nổi đầy gân gõ cốc cốc trên mặt bàn. Nhớ đến Jimin thì bực mình, rõ là tự dưng biệt tích nơi đâu mất tiêu. Chớp lấy thời cơ, anh mắng vốn việc Jimin bỏ nhà theo trai còn bỏ đứa em thơ ngây ở chung với một con yêu nữ. Nhắc đến yêu nữ, bà Park ngạc nhiên.
Bà Park: "Yêu nữ?. Là ai vậy con?"
Jiyoung: "Là em gái song sinh của Yoongi ấy ạ. Cô ta cực kì kiêu căng, còn nghĩ mình giàu nên rất xem thường người khác"
Jiyoung quyết tâm trả đũa, anh kể tất tần tật tật xấu của cô cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-toi-yeu-anh/372191/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.