Gã kết thúc câu chuyện bằng cái ánh nhìn đem tới cho anh biết bao nhiêu sợ hãi, gã là tên cầm thú thích gieo rắc đau thương cho người khác, anh suy nghĩ thế.
Seokjin: "Dừng dùng cái mặt hãm đó đi. Nhìn gớm chết đi được..."
Namjoon: "Kể chuyện ma thì phải nhập tâm chứ?"
Seokjin: "...Mà sao bệnh viện mở cửa thế. Bộ không biết lịch sử ghê gớm kia à?. Vậy còn y tá?"
Namjoon: "Tôi không biết. Chú tôi bảo là biến mất rồi, tất cả đều biến mất. Đứa bé vì sinh non nên cũng không qua khỏi"
Seokjin: "Thật tội nghiệp chú ấy..."
Namjoon: "Chuyện mở cửa là hội trưởng bệnh viện mở mà đâu phải tôi!"
Seokjin đứng dậy về lại ghế tựa: "Vậy cái xác biến mất sao?"
Namjoon: "Đúng. Nó biến mất rồi... Có lời đồn rằng nếu ai thấy cô ta thì họ sẽ mất tích. Rất khó tin đúng không?"
Gã lừa được anh, nói thẳng thì chả có bóng ma của ai chứ đừng nói đến quỷ. Namjoon chỉ muốn nhát anh thôi. Lúc này anh không những run sợ nhìn ra phía cửa sổ. Liên tưởng con quỷ mang chiếc miệng bị gạch đến gần gang tai rồi cầm kéo tiến vào phòng. Namjoon cố không cười thành tiếng, nhìn anh run rẩy thấy vui dễ sợ.
Namjoon: "Sợ à?"
Seokjin: "Ai sợ chứ? Nếu là thật thì chắc con quỷ đó cũng không thể sống ở thành phố ồn ào này đâu!"
Gã dựa vào đầu giường nhìn đồng hồ.
Namjoon: "Mười giờ rồi... cậu về đi chứ. Cậu còn ngủ nữa mà. Cảm ơn vì bữa ăn và sự chăm sóc của cậu. Thú thật thì cậu đã gây ra cho tôi như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-toi-yeu-anh/276237/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.