Ta bước chân xuống gường sau ba ngàyđược chăm sóc ‘tận tình’, bào ngư, vi cá, nhân sâm dâng tận miệng, phùdung trướng ấm (chăn ấm nệm êm). Cuộc sống thật tuyệt, suy nghĩ tới đâythì từ ngày ta tỉnh chưa từng gặp ‘lão nương’ và ‘lão cha’ của ta nha,ta hơi tò mò về nhan sắc lộng lẫy của họ.
Nếu đại ca và nhị tỷ ta đều thuộc thể loại ‘mỹ’ thì ta liệu có chút nhan sắc không nhỉ?
Theo bản năng tò mò ta đi qua bàn trang điểm tiện tay cầm lấy gươngđồng, cái gì đây, đúng như ta đoán mà, hắc hắc, mày cong lá liễu, mắthạnh, chiếc mũi nho nhỏ, cái miệng anh đào xinh xinh, làn da trắng nhưtuyết, thân hình nhỏ nhắn nói chung ta đây cũng là một tiểu mỹ nhân nha, giờ ta đã hiểu tại sao kêu cái thể xác là Hoàng Bá Dạ Sương rồi, mangmột vẻ đẹp bí ẩn, huyền bí ẩn trong lớp sương mù.
Nàng vội vàng khoác nguyên bộ áo khoác lông dày cộp và đi ra phòng.Nàng cơ hồ như muốn xỉu thêm lần nữa, chỗ này rất hùng vĩ cộng thêm xaxỉ, không kém phần tráng lệ đến nổi hai tròng mắt nàng muốn lọt rangoài, nhìn hai tòa nhà đứng vững vàng uy nga lộng lẫy.
Trên một lớp tuyết trắng xóa, phủ lên mái ngói cao cao, thì nàng nhưmở rộng tầm mắt mà thưởng thức vẻ đẹp nơi này.Tất cả mọi thứ rất lunglinh và huyền ảo, đi thêm một chút nữa thì đập vào mắt một cái hồ nướcnóng, có thể thấy khói trắng bốc lên, cứ như là nơi cực lạc vậy.
“tam tiểu thơ, người vừa mới cảm phong hàn xong, không thích hợp…..” giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-ta-hao-soai-ca/142300/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.