13.
Cũng đúng, từ quán lẩu đi ra ngoài, Trình Tử Dịch đã đổi việc hẹn hò thành gặp phụ huynh, lấy xe sang làm mồi câu để tôi đồng ý, sau đó chúng tôi đi thẳng đến trung tâm thương mại mua quà đến.
Từ đầu đến cuối, Trình Tử Dịch không hề gọi về nhà một cú điện thoại nào.
Mà tôi thấy lợi đen lòng, làm gì chú ý đến điều này.
Bây giờ thì tốt rồi, người đến, nhà không có ai, thiệt thòi cho tôi còn đã chuẩn bị hôm nay sẽ ăn uống với ba mẹ anh.
Nhưng mà, nhắc đến thì cũng trùng hợp, tôi và Trình Tử Dịch nhìn nhau không bao lâu, cửa phòng bỗng mở.
Sau đó chúng tôi đều ngốc luôn.
Ba mẹ của Trình Tử Dịch bước vào, nhưng mà... trạng thái cũng không đúng lắm.
Tôi và Trình Tử Dịch liếc nhau, cảm nhận được vài phần bất đắc dĩ từ ánh mắt của nhau.
Ba mẹ anh đều uống nhiều.
Tôi không thể nào tưởng tượng được ba mẹ của Trình Tử Dịch nho nhã hiền hòa tri thức hiểu lễ nghĩa trong tưởng tưởng của tôi, lúc này lại cực kỳ...
Hào phóng.
Ba Trình mặt đỏ bừng, vừa vào cửa đã ngồi trước bàn ăn, giơ tay lên, tư thế dù sao vẫn được xem là nhã nhặn: "Dì Trần, cầm thùng rác đến cho tôi."
Tôi đang nghi ngờ, bỗng nghe thấy mẹ Trình tức giận mắng một tiếng: "Muốn nôn thì vào WC nôn."
Ba Trình không nói nổi một câu, loạng choạng đi vào WC.
Tôi và Trình Tử Dịch liếc nhau, thấy anh bất đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-khong-co-don/3593109/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.