Tôi cơ bản là... đã biết.
Gật đầu, tôi nhìn chằm chằm mặt Trình Tử Dịch, có lẽ là ánh mắt quá sắc bén, tên này mất tự nhiên hiếm có.
Anh giơ tay lên, ngón tay thon dài xoa xoa chóp mũi: "Sao vậy?"
Tôi lắc đầu, sau đó bước lên khoác cánh tay anh, nhỏ giọng hỏi anh:
"Trình Tử Dịch..."
"Hửm?"
Tôi cười cười: "Thật ra... có đôi lúc anh thật sự rất đẹp trai."
Đây là lời từ tận đáy lòng.
Tôi thừa nhận ban đầu đúng là tôi trầm mê trong sắc đẹp của anh không có cách nào tự kiềm chế, nhưng sau một loạt chung đụng, lại cảm thấy tên này cũng rất có sức hút nhân cách.
Tất nhiên, chỉ cần anh không mặc bộ quần áo đàn anh xã hội kia.
Thật ra vốn chỉ là một lời khen thông thường, Trình Tử Dịch lại mất một lúc lâu không có hành động gì.
Tôi nghi ngờ ngẩng đầu, lại đúng lúc đối mặt với ánh mắt của Trình Tử Dịch.
Tên này lẳng lặng nhìn tôi, nhìn thật kỹ, bên tai còn hơi ửng đỏ.
Tôi hơi ngẩn ra, không phải là tên này... xấu hổ chứ?
Sự thật chứng minh, có vẻ là thế thật.
Vị đại ca này còn ngây thơ hơn tôi tưởng, chỉ là khen anh một câu đẹp trai thôi, người này đã đỏ tai ấp úng:
"Chuyện đó... đi ăn?"
Tôi yên lặng một lúc: "Chúng ta vừa ăn lẩu xong."
"Ừm... đi dạo phố?"
"Trước khi ăn cũng đã dạo rồi."
Lần này đổi thành Trình Tử Dịch im lặng: "Hay là, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-khong-co-don/3593108/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.