5.
Tên này sau khi uống say rất nặng, tôi cố gắng đỡ sức nặng của anh, cau mày cố ý dọa anh: "Đưa anh về nhà cũng được, nhưng mà, anh đã nghĩ xong hậu quả chưa..."
Tất nhiên, tôi đang nói hậu quả ngày đó.
Tôi cho rằng Trình Tử Dịch sẽ kiêng kỵ, nhưng mà...
Anh cười nhẹ một tiếng, trái lại đưa tay ra nắm chặt hơn một chút: "Còn có chuyện tốt này sao?"
Sau đó, tôi trực tiếp bị Trình Tử Dịch kéo ra khỏi cửa tiệm, nhét vào taxi ven đường.
"Địa chỉ nhà em?"
Anh quay đầu nhìn tôi, ngọn đèn trong xe quá mờ, tôi không nhìn thấy rõ suy nghĩ trong mắt anh.
Tôi hơi yên lặng, chỉ chỉ cánh cửa lớn khu chung cư cách cửa sổ xe cỡ mười mét: "Ở đây..."
Trình Tử Dịch ngẩn ra một chút, móc trong túi đại ra một tờ trăm tệ, ném lại chỗ ngồi, lại kéo tôi ra khỏi taxi.
Tôi chần chừ một chút, hất tay anh ra, lại nhặt tiền kia lại, tiện thể nói mấy câu áy náy với bác tài.
Đùa gì thế, có thổ hào cũng không chịu nổi như vậy đâu.
Xuống xe, Trình Tử Dịch yên lặng một chút, lại bám lên người ta, gào buồn nôn khó chịu đau đầu.
Tôi định giao anh ta cho anh em của anh ta, kết quả đám đàn ông lảo đảo đi từ trong cửa hàng ra, khoảnh khắc nhìn thấy tôi kia, lập tức giải tán tán loạn.
Nhất là tên mập, đứng thật xa liếc mắt nhìn Trình Tử Dịch, rồi chạy xa.
Tôi tức giận cắn chặt răng, đúng là anh em tốt của Trình Tử Dịch mà.
Không còn cách nào khác, cả người Trình Tử Dịch đều đè nặng lên người tôi, lúc thì la đau đầu, lúc lại nói say, tôi cũng không đoán được là anh ta say thật hay giả say, chỉ có thể tha anh ta về.
Mở cửa, vào nhà, vì tiết kiệm sức nên tôi không bật cả đèn, dựa vào sự quen thuộc địa hình của mình, sờ soạng kéo anh ta vào phòng ngủ.
Nhưng mà...
Địa hình thì tôi quen, nhưng mà không quen tình hình giao thông đâu...
Lúc đi nhanh đến bên giường, tôi không biết vấp trúng cái gì trên mặt đất, trực tiếp kéo Trình Tử Dịch ngã lên giường.
Đúng lúc tôi nằm trên người anh, bốn mắt nhìn nhau, bóng đêm vì không khí này mà có thêm vài phần mập mờ.
Bên tai tôi bỗng vang lên một giọng cười nhẹ.
Trong bóng tối, tôi chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy mắt anh, thâm thúy mà mịt mù.
Một giây sau, Trình Tử Dịch mở miệng cười: "Chu Ngữ Sơ, tôi có lý do nghi ngờ em cố ý."
Tôi cứng đờ người, vội vàng bò dậy: "Tôi không có, tất nhiên là vấp trúng đồ."
"Ừm."
Anh lên tiếng, sờ soạng trong bóng tối nắm chặt cổ tay tôi, lòng bàn tay nóng rực.
"Nhưng anh cố ý."
Dứt lời, tay kia của anh chuẩn xác khóa tay tôi sau đầu.
Mạnh mẽ hôn xuống.
"Chu Ngữ Sơ, bây giờ mà em còn dám từ chối chuyện xem mắt lần này, cũng quá ngang tàng rồi."
Nụ hôn của anh rơi lên khóe môi tôi, giọng nói mập mờ không rõ.
Nói thật thì tôi hơi căng thẳng.
Nhưng mà...
Một là có uống rượu, hai là lúc này không bật đèn, có rượu và bóng đêm bảo vệ, lá gan tôi lại lớn hơn.
Thoáng chần chừ, tôi lập tức phản kháng, lật ngược lại cưỡng hôn đại ca...
6.
Lại một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau khi thức dậy, đại ca nở nụ cười, tôi tê rần.
Người có thể làm đại ca quả nhiên đều có lòng trả thù rất mạnh, lần trước tôi gây thù với anh, tất cả đều bị anh cắn ngược lại.
Tôi cầm góc chăn trừng anh ta: "Đại ca, anh là chó à?"
Trình Tử Dịch đốt một điếu thuốc, bình tĩnh thong dong: "Đoán đúng rồi, tuổi chó, sinh nhật tháng tám âm lịch."
Sau đó lại là một khoảng yên lặng.
Thời nay yên lặng là vàng.
Trình Tử Dịch lại đốt một điếu thuốc, cũng chưa hút được hai hơi đã bị tôi giành lấy.
Hít một hơi thuốc, tôi quay đầu nhìn anh ta: "Mấy giờ anh đi làm?"
"Mấy giờ cũng được."
Bị tôi cướp thuốc, Trình Tử Dịch cũng không nói gì, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh giường trả lời: "Công ty có người trông coi, anh không cần ngày nào cũng đến."
Sặc, còn có cả công ty?
Tôi có vẻ đã tìm được một đại ca có tiền.
"Công ty gì vậy?"
Búng một đợt tàn thuốc, tôi giả vờ bình tĩnh hỏi.
"Công ty khai thác mỏ."
"Hụ... hụ."
Tôi hút một ngụm khói chưa kịp phun ra, lập tức sặc kho khăn, xoa xoa khóe mắt ho ra nước mắt, không cần soi gương tôi cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ như nhìn thấy ma của mình.
"Ông chủ mỏ?"
Trình Tử Dịch đặc biệt khiêm tốn gật đầu: "Xem như là vậy đi."
Trầm mặc một lát, tôi ấn dập điếu thuốc trong tay, lập tức nhào đến: "Đại ca, xem như anh thắng."
Trình Tử Dịch nhíu nhíu mày: "Nên là?"
Tôi vùi mặt lên hõm vai anh: "Nên là, tôi muốn lên chức Đại Tẩu..."
7.
Trình Tử Dịch có vẻ bị tôi chọc cười, đỉnh đầu bỗng truyền đến tiếng cười nhẹ.
Tên này giơ tay lên xoa tóc tôi, có một khoảnh khắc khiến tôi cảm thấy như anh đang dạy chó mèo vậy.
Yên lặng vài giây, anh nói như đúng rồi: "Được, dù sao lời lãi gì cũng lấy rồi, em muốn điều kiện gì cũng được."
Nói xong, anh cố gắng liếc mắt vào thùng rác một cái, có ý đồ.
Tôi đỏ mặt, nhặt khăn tắm bên mép giường trùm lên, nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh.
Khoảnh khắc đi qua cửa, tôi còn loáng thoáng nghe thấy tiếng hát của Trình Tử Dịch truyền rõ từ phòng ngủ, lại còn là bài "Mãn giang hồng"...
-
Chỉ là, Trình Tử Dịch nói lời giữ lời, nói để tôi làm đại tẩu thì nghi thức đã lập tức được sắp xếp.
Tôi khóa trái cửa, ở trong phòng vệ sinh hơn nửa tiếng, tắm, rửa mặt, trang điểm...
Vốn cho rằng "đại ca" có tiền như Trình Tử Dịch tính cách sẽ không tốt, thậm chí sau khi tôi ra ngoài sẽ bị anh ghét bỏ nói rằng chậm chạp, nhưng mà...
Vừa ra khỏi cửa, tôi đã sợ đến ngẩn ra.
Thế trận này, tôi sợ đến mức bàn chải đánh răng trên tay rơi xuống đất.
Lấy lại tinh thần, tôi vội vàng khom lưng nhặt lên, sau đó thổi thổi bụi, đưa cho Trình Tử Dịch: "Đây là bàn chải đánh răng mới, cho anh."
Trình Tử Dịch cũng không ghét bỏ, không hề chần chừ nhận lấy.
Bị một hàng đàn ông cao to nhìn chằm chằm, tôi khó tránh mất tự nhiên, đang định túm góc áo Trình Tử Dịch hỏi xem anh ta giở trò gì, những người này bỗng đồng loạt chào: "Chào đại tẩu."
"..."
Quay đầu, nhìn vào ánh mắt tranh công của Trình Tử Dịch, tôi khóc không ra nước mắt.
Anh thật sự xem mình là người trong giang hồ sao?
Lẽ nào, kiểu đại ca vừa có tiền lại đẹp trai này, tiền và nhan sắc đều đổi bằng chỉ số IQ sao?
Trầm mặc một lát, tôi lại trừng mắt lớn.
Dưới sự chỉ bảo của Trình Tử Dịch, những người này bắt đầu từng người chuẩn bị xong bữa sáng.
Trên bàn ăn, các loại bữa sáng đa dạng, rực rỡ muôn màu.
Tôi hít mũi một cái, trách không được vừa ra tôi đã ngửi thấy một mùi thức ăn như có như không.
Nhìn chằm chằm đống bữa sáng kia một lúc, tôi kéo tay áo Trình Tử Dịch, uyển chuyển nói: "Vừa nãy em nói muốn làm đại tẩu, nhưng mà..."
Lời nói gần như là thốt lên, nên cũng không còn quá uyển chuyển: "Chúng ta có thể bình thường một chút không?"
Trình Tử Dịch hơi nhíu mày: "Chuyện này không bình thường?"
Tất nhiên không bình thường.
Làm gì có nhà ai ăn sáng mà bên cạnh có một đám đàn ông cao lớn mặc vest đứng thành hàng?
Trận chiến như vậy tôi chỉ thấy trong truyện đánh nhau, lại còn là cái chuyện đánh đấm xưa nhất.
Nhìn nhau một lát, Trình Tử Dịch có vẻ thua trận, anh giơ tay lên xua xua: "Được rồi, mọi người đi đi."
Đám đàn ông này có vẻ cũng thở phào một hơi, gật đầu, xoay người định đi, nhưng mà cửa còn chưa mở thì chuông cửa đã vang lên.
Người đứng gần cửa nhất tiện tay mở cửa, sau đó--
Tôi thấy mẹ mình đứng ở cửa, vừa khiếp sợ vừa mù mờ nhìn những người đàn ông cao lớn mặc vest đen xếp thành hàng này...