Tôi yên lặng.
Hơn nữa cũng vốn do tôi uống say làm chuyện sai lầm, tên này có vẻ cũng vô tội.
Thấy tôi không nói lời nào, Trình Tử Dịch thăm dò hỏi: "Nên là, xuất phát từ suy nghĩ chịu trách nhiệm, lần xem mắt này của chúng ta xem như đã thành công."
"Thế nào?"
Tôi yên lặng một chút, sau đó bắt đầu đặt ra vài câu hỏi thường thấy nhất khi xem mắt:
"Anh có xe sao?"
"Xe việt dã."
"Anh có nhà không?"
"Ngoại ô thành phố có một biệt thự, trung tâm thành phố có một căn hộ."
Tôi chép miệng, điều kiện này cực kỳ hấp dẫn.
Nhưng mà, không thể không nói, tên Trình Tử Dịch này thực sự hiểu phụ nữ.
Nhất là hiểu kiểu người đam mê nhan sắc như tôi.
Trên xe buýt, một tay anh ta đặt lên cửa sổ thủy tinh, cơ thể từ từ cúi xuống, đáy mắt ngậm cười:
"Những thứ này không quan trọng, quan trọng là..."
Anh ta cầm lấy tay tôi, đặt lên mặt mình: "Gương mặt này còn chưa đủ sao?"
Nếu như người khác nói câu này, có lẽ tôi đã châm chọc lại rồi, nhưng mà...
Nhìn gương mặt này của Trình Tử Dịch, tôi thực sự không thể nói ra câu từ chối.
Nhưng mà, tôi rũ mi, nhìn thoáng qua áo chồn trên người anh ta, đưa tay kéo kéo: "Anh, lần sau có thể đừng tạo hình như vậy được không? Quá quê mùa."
"Quê mùa?"
Trình Tử Dịch trừng lớn mắt: "Cô nói tạo hình tôi quê mùa?"
Tôi mở mắt trừng lớn hơn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-khong-co-don/3593103/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.