Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, người trong nhà Tô Triết đều đi vắng, vì vậy hắn cố tình bày ra một bộ dạng rảnh rỗi.

Tô Triết thấy đúng lúc, nên đưa Tống Ngọc trở về trường học, bớt cho bé ngốc lại suy nghĩ lung tung cả ngày. Vừa đến trường đã nhìn thấy Tống Mỹ Hoa ở trước mặt, bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt của cô ta lập tức  bị cắt sạch không còn một giọt máu.

Tô Triết không thèm để ý đến cô ta. Trước đây nể mặt cô ta là chị gái của Tống Ngọc, còn cho cô ta vài cái liếc mắt, nhưng bây giờ hai người không còn quan hệ gì nữa. Càng lười chẳng muốn đoái hoài đến cô ta. Hai người cứ dính lấy nhau như hình với bóng suốt cả buổi sáng. Đến gần trưa, Tô Triết bảo Tống Ngọc ngồi trên ghế đợi hắn, hắn đi mua nước. Vừa mới đi được mấy bước, Tống Ngọc lại đi theo hắn.

Tô Triết cười nói: " Sao thế, một bước cũng không rời ?"

Từ sau cái lần Tống Ngọc bị lừa đến vùng quê xa xôi như vậy, liền để lại một số bóng ma tâm lý, vừa thấy Tô Triết đi xa thì cậu sẽ trở nên căng thẳng. Tô Triết cũng biết tâm bệnh này nên không ngăn cản cậu.

Nhưng vừa mới đi được vài bước, Tống Mỹ Hoa đã đến chặn đường bọn họ. Tống Mỹ Hoa không chỉ có một mình, mà còn dẫn theo mấy cô bạn thân. Điều này đã gây sự chú ý với rất nhiều người trong sân trường. Tô Triết là người làm mưa làm gió trong trường, chuyện Tống Mỹ Hoa thích Tô Triết, mọi người đều biết. Nhưng Tô Triết lại cùng em trai của cô ta ở bên nhau.

Bây giờ lại quay lại làm người yêu, tiết mục tranh giành một chồng của hai người ngay lập tức dẫn tới sự nhiệt tình hóng chuyện của mọi người.

Tô Triết không khách sáo với cô ta, liền kéo Tống Ngọc định rời đi. Hắn có bước vào trung tâm của thị phi cũng không sao cả, nhưng bé ngốc thì không được.

Chỉ có điều Tống Mỹ Hoa lại chặn trước một bước, không chịu nhường. Cô ta nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc đầy khiêu khích: " Mày thế mà cũng có mặt mũi để quay lại ?"

Tống Ngọc nhìn Tống Mỹ Hoa nói: " Chị..." Vừa dứt lời, Tống Mỹ Hoa đã phản ứng rất gay gắt: " Tao không có đứa em trai nào như mày. Mày là thằng ăn cắp, mọi thứ của mày đều là ăn cắp mà có."

Tô Triết lập tức nhíu mày, Tống Mỹ Hoa sợ bị ngăn cản, tốc độ nói rất nhanh, đột nhiên hướng ra bên ngoài và nói: " Mày hoàn toàn không phải con cháu nhà họ Tống bọn tao, mà chỉ là một thằng nhà quê. Mày vô duyên vô cớ hưởng thụ đãi ngộ tốt nhiều năm như thế, còn em trai ruột đáng thương của tao, ở dưới quê phải trải qua cuộc sống người không ra người, ma không ra ma. Tất cả mọi thứ mày có bây giờ đều là ăn cắp !"

Tuy Tống Ngọc là kẻ ngốc, nhưng Tống Mỹ Hoa ác ý công kích cậu tứ phía như thủy triều, khiến cậu run rẩy khắp cả người. Tô Triết nắm lấy tay của cậu, rồi nói với Tống Mỹ Hoa: " Đúng, Tống Ngọc không phải là con cháu của nhà cô. Nhưng em ấy chỉ là một đứa trẻ sơ sinh thì biết cái gì, càng đừng nói là muốn tráo đổi. Số tiền mà nhà cô đã nuôi dưỡng em ấy từ bé đến lớn, tôi sẽ trả !"

Tống Mỹ Hoa trợn tròn mắt.

Cô bạn thân ở bên cạnh cứ liên tục bảo cô ta lấy mã QR ra. Bọn họ đều biết Tô Triết là cậu ấm nhà giàu, người ta chỉ cần nhổ một cọng lông thôi, đã đủ cho một gia đình bình thường tiêu thụ trong vòng một năm. Dù sao hai người cũng trở mặt rồi, Tô Triết rõ ràng là thích thằng ngốc Tống Ngọc này.

Cậu ta muốn cho tiền, ngu sao mà không lấy.

Tống Mỹ Hoa lấy mã nhận tiền của mình ra. Tô Triết cười khẩy một tiếng, hắn nói: " Tôi sẽ bảo luật sư của tôi đến nói chuyện với ba mẹ của cô. Nếu cần phải đưa thì một xu cũng sẽ không thiếu các người đâu." Bé ngốc nhà hắn cứ nhớ về phần tình cảm này, đã đến lúc để em ấy nhận ra tất cả.

Cho dù Tống Mỹ Hoa không nhắc đến chuyện này thì Tô Triết cũng định làm như vậy. Sáng sớm đã bảo luật sư mang theo chuyện chấm dứt quan hệ này đến nhà họ Tống.

Đúng vào lúc này, luật sư gọi điện đến. Dùng hai triệu mua đứt mối quan hệ này. Hơn nữa đã dựa theo cách làm của Tô Triết, khiến tất cả mọi người trong khu chung cư của bọn họ đều biết về sự việc.

Tiếng bàn tán xung quanh hơi ồn ào. Tống Mỹ Hoa xấu hổ thu hồi mã QR, cô ta cũng cảm thấy có hàng ngàn con mắt đang nhìn chằm chằm ở phía sau, làm như vậy thì không được hay cho lắm.

Tô Triết nói: " Còn một chuyện nữa. Khi tôi đến tìm người, tại sao cô không nói cho tôi biết em ấy ở đâu. Tại sao lại tùy tiện bỏ lại một người không thể tự chăm sóc bản thân như em ấy ở dưới quê ? Đây là cô đang giết em ấy đấy, sao cô độc ác thế hả ?"

Tống Ngọc tuy ngốc nhưng cậu ngoan ngoãn. Giống như một linh vật trong trường, mọi người đều rất quý mến cậu, đặc biệt là khi cậu ở bên Tô Triết, cậu luôn đi theo hắn như một cái đuôi nhỏ. Nên sau khi bị Tô Triết vạch trần bộ mặt thật, ánh mắt mọi người nhìn Tống Mỹ Hoa cảm thấy có gì đó không đúng.

Tống Mỹ Hoa lại cố chấp nói: " Dù sao thì nó cũng không thể ở lại ngôi trường này. Nó không phải là em trai của tôi, và tôi sẽ không nhận nó là em trai đâu."

Tô Triết tức giận nói: " Tôi mong cô có thể tỉnh táo, em ấy được đến đây học, chẳng phải vì nhà các người đóng góp nhiều bao nhiêu, mà là vì bản thân em ấy làm việc tốt và lên báo, nên đã được nhà trường đặc cách. Cô dựa vào đâu mà nói cho hay không cho, cô tưởng mình là ai ?"

Tống Mỹ Hoa không cãi nổi hắn, tức đến phát khóc, bạn thân liền kéo cô ta đi, nhưng mọi người đánh giá cô ta có chút tiêu cực. Tống Ngọc trốn sau lưng Tô Triết, giống như động vật nhỏ bị bỏ rơi.

Người trong cuộc, Tống Mỹ Hoa, đã rời đi, mọi người cũng dần dần tản ra. Tô Triết bảo: " Ổn rồi."

Tống Ngọc có chút nản lòng, cậu nói với Tô Triết: " Có phải em làm mọi người chán ghét rồi không ? Bọn họ đều không thích em !"

Tô Triết xoa đầu của cậu, trong lời nói tràn đầy sự dịu dàng mà hắn thậm chí còn không  nhận ra: " Ai bảo thế."

Tống Ngọc nói: " Anh cũng đâu có thích em, người nhà anh càng không thích em !" Cậu có chút mẫn cảm. Hóa ra người giống như mặt trời nhỏ, đã học được nơm nớp lo sợ sau lần bị bỏ rơi này.

Tô Triết lại xoa đầu của cậu và nói: " Ngày nào em cũng suy nghĩ vớ vẩn như thế thì không lớn được đâu !"

Không lâu sau, Lý Gia Luân từ xa chạy tới bảo: " Nghe nói Tống Ngọc nhà ông bị người ta bắt nạt, rốt cuộc là chuyện gì thế."

Lý Gia Luân vội vã chạy đến khi biết tin. Tô Triết đem sự tình nói ngắn gọn.

Lý Gia Luân tức giận cực kỳ: " Mấy người nhà họ Tống quá vô liêm sỉ, đây không phải là đẩy người ta vào chỗ chết hay sao !" Y cũng biết Tô Triết rất khó chịu vì chuyện của bé ngốc nên đã cãi nhau với gia đình. Y nói với Tống Ngọc: " Bé ngốc, về sau em nhận anh làm anh trai đi, sau này anh nuôi em !" Y nói vậy là vì y muốn lấn nước Tô Triết, nếu Tống Ngọc nhận y làm anh trai, vậy thì Tô Triết chẳng phải sẽ ngoan ngoãn gọi y là anh hay sao.

" Cút cút cút, ở đâu đến lượt ông." Tô Triết đấm cậu ta một cái. Bọn họ giống kiểu bạn thân lớn lên cùng nhau, chỉ cần động não một chút là biết đối phương đang nghĩ gì.

Lý Gia Luân lẩm bẩm: " Đồ ích kỷ ! Gọi một tiếng anh thì có làm sao. Em ấy cũng không thiệt thòi !"

Tô Triết nói: " Em ấy có tôi là đủ rồi !" Xong chuyện còn ngạo mạn hôn lên má của Tống Ngọc.

Lý Gia Luân lập tức như bị giẫm phải đuôi: " Nè, có người yêu thì giỏi lắm hả ?" Động thái này đã khiến cho Lý Gia Luân bị kích thích không nhẹ: " Đợi tôi tìm được người yêu, ngày nào tôi cũng đến chỗ ông để khoe." Lười xem bọn họ rải cơm chó, y xoay người bỏ đi.

Tô Triết không đi mua nước nữa mà kéo thẳng Tống Ngọc đi ngắm cảnh ở trường, xong rồi hai người mới trở về khách sạn.

Vào lúc Tống Ngọc sắp đi tắm, đột nhiên nhớ ra gì đó liền liếc nhìn Tô Triết. Nhưng lại đúng lúc đụng phải ánh mắt của Tô Triết, cậu nói với hắn: " Anh đừng nhìn lén nha !"

Tô Triết ngoài miệng nói ai thèm, nhưng trong lòng lại có chút nhột, dáng người của Tống Ngọc rất rất đẹp, làn da trắng như sữa. Cậu không nhắc đến thì không sao, vừa nhắc lập tức liền thấy ngứa ngáy.

Tống Ngọc tắm rửa thay quần áo xong rồi mới đi ra, Tô Triết vừa nhìn đã thấy buồn cười: " Sao em lại thay quần áo của tôi ? Nếu thay quần áo của tôi thì phải làm người của tôi."

Tống Ngọc ngốc nghếch không cảm thấy có chỗ nào không đúng: " Em là người của anh mà."

Cổ họng Tô Triết nghẹn lại, sau đó bảo: " Được."

Nhìn thấy Tống Ngọc, tâm trạng của Tô Triết  liền hơi tốt lên, không nhịn được mà nhéo má cậu, sao em ấy lại đáng yêu thế nhỉ.

Tống Ngọc nói: " Đừng nhéo nữa, nếu không mặt sẽ ngày càng to ra."

Tô Triết nằm bên cạnh Tống Ngọc, hắn ôm lấy bé ngốc, rồi nhổm dậy hôn cậu một cái. Con sói trong lòng được đánh thức, Tống Ngọc lại tưởng rằng đang chơi đùa với mình, còn uốn a uốn éo, ngọn lửa trong người liền bị khiêu khích, nhưng bị Tô Triết cưỡng ép dập tắt, hắn nói với Tống Ngọc: " Em đừng dụ dỗ tôi nữa !"

Bé ngốc chớp chớp mắt, không biết dụ dỗ là gì, còn lén nắm tay Tô Triết.

Tô Triết chửi thầm một tiếng, đm, sớm muộn gì hắn cũng phải đem người ăn sạch sành sanh.

Tống Ngọc cũng buồn ngủ rồi, sau đó liền ngủ thiếp đi bên cạnh hắn, không có chút tâm tư phòng bị nào, đây là một thử thách rất lớn đối với Tô Triết. Người mình thích lại nằm bên cạnh mình, còn thật sự có một cảm giác chui đầu vào rọ, nhưng hắn không thể hung dữ quá mà dọa bé ngốc sợ, nên đành ép mình đi tắm nước lạnh !

Khi quay về lại thấy Tống Ngọc đang nắm chặt ga trải giường, bé ngốc trong giấc mơ dường như đã nhớ lại một số chuyện không vui. Tô Triết giúp cậu nhẹ nhàng buông tay ra, hai người đan mười ngón tay vào nhau.

Tống Ngọc dường như cảm nhận được hơi ấm của Tô Triết, lông mày cũng dần dần giãn ra.

Tô Triết chỉ nhìn dáng vẻ ngủ say của cậu, liền cảm thấy an tâm trong lòng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.