Đến khi bà Dương tỉnh lại đã là chuyện của hai tiếng sau. Mở mắt ra, hiện lên trước mắt bà là khung cảnh với màu chủ đạo là màu trắng, lại thêm mùi thuốc sát trùng bao quanh làm bà biết ngay là bà đang ở bệnh viện... 
Cạch... 
- Chị cứ làm theo những gì tôi nói là được! 
Trong không gian phòng bệnh yên tĩnh, bỗng bà Dương nghe được tiếng mở cửa phòng và một giọng nữ lạnh lùng vang lên... có lẽ là đang nói chuyện điện thoại! 
Lãnh Hàn Quyên vừa nói chuyện điện thoại với thư kí của cô, vừa mở cửa phòng bước vào thì thấy bà Dương đã tỉnh lại và đang nhìn cô thì nói thêm vài câu rồi tắt máy... 
Nhìn thấy bà, biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt của Lãnh Hàn Quyên hơi ôn hòa lại... Cô kéo ghế ngồi xuống bên giường của bà, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bà, nhẹ giọng lên tiếng: 
- Bà ngoại, bà tỉnh rồi! 
Bà ngoại... 
Một câu của Lãnh Hàn Quyên đã làm nước mắt bà Dương lại tuông trào... 
Bà không có nghe lầm, cô gái trẻ có khuôn mặt gần như cùng một khuôn với con gái bà đúc ra gọi bà là bà ngoại... Một bà lão sống gần hết đời người như bà làm sao mà không hiểu được chứ? 
- Bà ngoại, đừng khóc,con là Lãnh Hàn Quyên, con gái của Dương Thanh Nguyệt đây... 
Lãnh Hàn Quyên dùng khăn lao đi nước mắt trên mặt bà, lại rất ôn nhu lên tiếng... 
Từ nhỏ, cô đã không có người thân thực sự bên cạnh, không có sự yêu thương của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-hac-dao-va-vo-yeu-chu-tich-lanh-lung/2392275/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.