Vì trả thù, cô đã phải chịu đựng ở trong căn nhà đó quá lâu, cô không muốn ở lại đó thêm giây phút nào nữa. Bây giờ ngay trước mặt đang có người muốn giúp cô, cô cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng cô không thể hiện nó ra, cô tiến lại gần anh, nghiêm túc nói.
- Được, nếu anh có thể giúp tôi thì tôi đồng ý.
Nhìn cô như vậy trong lòng anh lại hiện lên sự đau lòng, cô luôn từ chối anh, nhưng giờ lại đồng ý nhanh như vậy, chắc cô đã phải chịu đựng rất lâu, suy cho cùng thì cô cũng chỉ là một đứa trẻ.
Anh đứng bật dạy, không nói lời nào mà ôm cô vào lòng, xoa đầu cô.
Hành động của anh rất kì lạ, trong lòng cô đang hạnh phúc nên cũng không còn cáu ghắt với anh nữa.
- Anh là đang thương hại cho cho tôi sao? Nếu vậy thì tôi không cần đâu.
Cô nói vậy làm anh bất ngờ, anh không phải đang thương hại mà hành động của anh cũng chính anh không hiểu được.
- Chuyện chính đã nói xong giờ đi thôi.
Anh buông cô ra nhưng vẫn ôm vai cô bước ra ngoài.
- Anh để tôi tự đi.
Anh căn bản không nghe cô nói mà còn ôm chặt hơn.
Anh kéo cô ra xe.
- Chúng ta đang đi đâu vậy.
- Đương nhiên là về nhà.
- Nhà tôi đến ngã tư rẽ phải, cảm ơn.
Anh nhíu mày khó chịu.
- Đó không phải nhà cô.
Thấy bộ dạng anh như vậy cô mới đột nhiên nhận ra, trước đây cô chưa từng thừa nhận đó là nhà cô, nhắc đến căn nhà đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-dung-noi-doi/160607/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.