Ở phía bên kia Hàn Lâm đã sớm cho người đi điều tra cô. Anh cầm trên tay tài liệu về cô, nhìn mà miệng không ngừng nở nụ cười.
- Tưởng Hân Kỳ, được lắm, không hổ danh người phụ nữ mà ta để mắt tới.
- A Mạc, sắp tới có cuộc gặp với khách hàng bên Tây Ban Nha, hãy mời Tưởng Hân Kỳ làm phiên dịch cho tôi, đừng nói là tôi mời cô ấy.
A Mạc tỏ vẻ ngạc nhiên, không phải công ty có phiên dịch rồi sao, nhưng sao khi thấy tấm ảnh và thông tin của cô thì khuôn mặt gian xảo hiện lên.
- Lần này không phải gái tìm thiếu gia mà thiếu gia đi tìm gái sao... hehe.
A Mạc đã nhận ra Tưởng Hân Kỳ là cô gái dưới mưa tối hôm đó.
Nhưng vẻ mặt đó không kéo dài lâu, A Mạc thở một hơi dài.
- Nhưng không biết sự hứng thú này được bao lâu đây, chắc cô gái này cũng chung số phận với những người kia thôi.
Hôm sau cô đến trung tâm thương mại để mua điện thoại mới.
- Cũng thật may hôm đó mình chỉ mang theo điện thoại, nếu không là mất toi cả rồi.
Mua xong, cô đi dạo quanh một vòng, cô chợt nhớ đến Hàn Lâm.
- Cái trung tâm này là của anh ta, khách sạn kia cũng là của anh ta, nhà hàng kia cũng thế... Sao đi đâu cũng toàn là chỗ của anh ta. Hừa, bực mình quá.
Cô tự nói rồi tự nhéo má của mình cho đừng nghĩ tới anh nữa.
Cô ghé vào một nhà hàng, đặt một phòng riêng để ăn. Bảy năm rồi cô chỉ toàn ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-dung-noi-doi/160606/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.